Tứ Hôn, Sát Thần Vương Gia Cư Nhiên Là Tuyệt Thế Mỹ Nam - Chương 210

Cập nhật lúc: 2025-09-20 12:18:26
Lượt xem: 20

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đường đường là Kính Vương mà một con ngựa cũng kiếm ?

Ân Nguyệt chỉ con ngựa hỏi: “Điều động một con và hai con khác biệt ?”

Mặc Ảnh giải thích: “Con ngựa của Vân Xuyên Thành, mà là chiến mã Trì Phong của Vương gia.”

Ân Nguyệt cúi đầu kỹ Chí Phong, trách nàng cũng thấy quen mắt, đây chẳng hắc mã lớn xe ngựa của Tiêu Lăng Diễm ?

Tiêu Lăng Diễm để chiến mã của kéo xe?

Đây là lý lẽ gì?

Tiêu Lăng Diễm liếc Mặc Ảnh một cái đầy tán thưởng, thúc ngựa rời .

Ân Nguyệt mơ hồ hiểu, còn kịp nghĩ rõ, ngựa xóc nảy lên.

Mặc Ảnh mím môi, mặt hiếm khi lộ một tia , nhanh chóng lên ngựa đuổi theo.

Ba đến Bắc Thành.

Dân chúng tụ tập ven đường càng lúc càng đông.

“Mau … là Kính Vương và Kính Vương Phi.”

“Thật sự là Kính Vương Phi.”

“Nếu Kính Vương Phi, chúng sớm mất mạng .”

Chí Phong đến , bách tính đều nhao nhao tiến lên tạ ơn.

Nó dường như thể cảm nhận bách tính ác ý, ngược ngoan ngoãn.

Bách tính tay hoặc xách giỏ, hoặc xách bao bố, giơ cao lên đưa cho Ân Nguyệt.

Bên trong đa là trái cây, rau củ do bách tính tự trồng.

Đều là những món ăn đặc trưng của Vân Xuyên Thành, ít khi thấy ở kinh thành.

Ân Nguyệt đều lượt từ chối.

Đại nạn qua, gia đình bách tính cũng mấy dư dả.

Bọn họ đều là những bách tính từng trúng cổ hoặc của họ.

Không từ tin tức, Ân Nguyệt và Tiêu Lăng Diễm hôm nay sẽ rời Vân Xuyên, liền tự động đến con đường tất yếu hai trở về kinh để chờ tiễn.

Lòng Ân Nguyệt khẽ rung động, nhưng sắc mặt chút phức tạp, những phận của nàng?

Cả 'Kính Vương Phi' là chứ?

Ân Nguyệt chợt đầu , khóe miệng Tiêu Lăng Diễm mang theo nụ nhàn nhạt, đột nhiên đ.ấ.m một quyền.

Nhất định là tên giở trò quỷ, thành , nàng thành Kính Vương Phi ?

Đôi môi mỏng tựa , đột nhiên kề sát , thì thầm bên tai Ân Nguyệt: “Không cần ngại ngùng, đây là chuyện sớm muộn thôi.”

Ân Nguyệt đối mặt với bách tính, mặt vẫn giữ nụ , nhưng hàm răng bạc cắn chặt: “Ai ngại ngùng chứ?”

“Ừm...” Tiêu Lăng Diễm vẻ đắn gật đầu: “Xem là thẹn quá hóa giận .”

“Tiêu Lăng Diễm!” Ân Nguyệt giận dữ rống lên một tiếng, bách tính xung quanh đột nhiên im lặng.

Tất cả đều tò mò chằm chằm Ân Nguyệt.

Ân Nguyệt chợt nhận , mặt lập tức hiện lên một trận hổ.

“Ngồi vững!” Tiêu Lăng Diễm đột nhiên kẹp chặt bụng ngựa, phóng nhanh về phía cổng thành mặt.

Bách tính phía cứ thế lặng lẽ bọn họ xa dần.

Chỉ để một tràng trầm thấp nhưng sảng khoái.

“Kính Vương Phi quả là tiếng đầy nội lực.”

“Rất xứng đôi với Kính Vương.”

“Ai chứ.”

“Có bọn họ, đó là phúc phận của bách tính Vân Lê chúng .”

Bách tính tranh bàn tán về phong thái của hai .

Ân Nguyệt trong lòng hậm hực thôi, sớm nàng ngoan ngoãn xe ngựa.

Thu ý dần sâu, ngựa phi nhanh, một luồng hàn khí ập đến.

Tiêu Lăng Diễm khẽ nhíu mày, đột nhiên mở rộng áo choàng của , bao trùm cả Ân Nguyệt trong.

Một tay vòng qua eo nàng, ôm trọn nàng lòng.

Gương mặt nàng vốn còn đang hờn dỗi, lập tức ngây .

“Như sẽ lạnh nữa.” Giọng trầm thấp vang lên bên tai.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tu-hon-sat-than-vuong-gia-cu-nhien-la-tuyet-the-my-nam/chuong-210.html.]

Một luồng ấm áp truyền khắp , trong lòng một trận ấm áp.

Ân Nguyệt vô thức đầu phía .

Bốn mắt , đôi mắt sâu thẳm dường như thể xuyên thấu nội tâm nàng.

“Còn lạnh?” Tiêu Lăng Diễm siết chặt cánh tay, quấn áo choàng càng kín hơn.

Ân Nguyệt lắc đầu, cong môi : “Rất ấm.”

Trong mắt dường như điều gì đó đang đổi.

Tiêu Lăng Diễm cong môi , thu tất cả những điều đáy mắt.

Ngay cả Chí Phong đang phi nước đại cũng thể cảm nhận tâm trạng của chủ nhân , móng ngựa cũng trở nên nhẹ nhàng hơn nhiều.

Ba hai ngựa, đến một vùng bình nguyên ở Bắc Giao, buộc dừng .

Con đường phía chặn.

Hàng vạn tướng sĩ chỉnh tề xếp hàng, chờ ở đây.

“Vân Xuyên thủ quân, Phó tướng Trương Vũ!”

“Phó tướng Lý Lương!”

“Tham quân Mạnh Lư!”

Ba tướng sĩ quân đồng thời tiến lên quỳ một gối, hành quân lễ: “Đa tạ Kính Vương Phi ân cứu mạng!”

Một tiếng áo giáp nặng nề, chỉnh tề vang lên, hàng vạn tướng sĩ đồng loạt quỳ xuống: “Đa tạ Kính Vương Phi ân cứu mạng!”

Bảy vạn đại quân đồng thời hô vang, tiếng hô vang vọng đinh tai nhức óc, âm thanh dội từ thung lũng xa xăm vang vọng mãi tan.

Ân Nguyệt trong lòng chấn động thôi, nàng thấy trong mắt các tướng sĩ tràn đầy sự sùng kính và ơn.

2_Kiếp , nàng luôn độc lai độc vãng, cứu vốn chỉ xem tâm trạng, dùng độc nhiều hơn dùng thuốc.

Lần , từ bách tính trong thành cho đến hàng vạn tướng sĩ mắt, Ân Nguyệt từng nghĩ một ngày sẽ cứu nhiều như , cũng từng nghĩ sẽ cần bọn họ ơn .

Xuống ngựa.

Ân Nguyệt chậm rãi bước , đến quân đội.

“Chư vị cần như , mau mau dậy.” Ân Nguyệt cất cao giọng, cố gắng để giọng của thể truyền xa hơn, “Vân Xuyên Thành là cửa ải trọng yếu phía nam Vân Lê, chư vị giữ Vân Xuyên, tức là giữ muôn dân nước Vân Lê, trong đó tự nhiên bao gồm và gia đình , chư vị kiên thủ dễ, Ân Nguyệt trong lòng cũng vô cùng cảm niệm.”

Trương Vũ : “Kính Vương Phi đại nghĩa, mạt tướng chúng khắc cốt ghi tâm.”

“Vương gia và Vương phi hồi kinh chắc hẳn còn việc quan trọng, chúng dám chậm trễ hành trình của hai vị.” Mạnh Lư dẫn đầu nhường đường sang một bên, “Cung tiễn Vương gia, Vương phi.”

Từ Trương Vũ, Lý Lương trở , hàng vạn đại quân bước chân nhất trí, nhường một con đường lớn ở giữa:

Tiểu chủ, chương phía còn đó, mời ngài click trang kế tiếp tiếp, phía càng đặc sắc!

“Cung tiễn Vương gia, Vương phi!”

Tiêu Lăng Diễm vui khi thấy bách tính và tướng sĩ đề cao Kính Vương Phi, từ đầu đến cuối một lời, ánh mắt luôn dõi theo Ân Nguyệt.

Ba sự chú ý của hàng vạn đôi mắt, một nữa lên đường thẳng tiến kinh đô.

Phủ Tể tướng.

Tôn ma ma vội vàng nhà, với Trâu thị: “Phu nhân, nô tỳ quan sát mấy ngày nay, Thanh Lan Uyển quả nhiên chút kỳ lạ.”

“Ồ?” Trâu thị đang đối gương tháo trâm, “Có gì kỳ lạ?”

“Chẳng lẽ nha đầu tiện nhân đó thật sự là đang giả bệnh?”

Tôn ma ma lắc đầu, tiến lên hầu hạ Trâu thị: “Nô tỳ nghi ngờ đại tiểu thư căn bản ở trong viện.”

Trâu thị đột nhiên đầu , “Ngươi như... rít...”

Tôn ma ma tháo xuống một cây trâm, còn kịp đặt xuống, đ.â.m trán Trâu thị.

“Nô tỳ tay vụng về, đáng chết!” Tôn ma ma hoảng hốt, vội vàng vết đỏ trán Trâu thị.

Trâu thị chỉ đưa tay chạm nhẹ một cái, thấy chảy m.á.u cũng quá để ý, giờ nàng quan tâm hơn là lời Tôn ma ma .

“Ngươi Ân Nguyệt ở trong viện?”

Thấy Trâu thị trách tội, Tôn ma ma thầm thở phào nhẹ nhõm: “Mặc dù bữa ăn hàng ngày của Thanh Lan Uyển đều nấu trong tiểu trù phòng của viện , nhưng nguyên liệu thì lấy từ đại trù phòng.”

“Ngày đại tiểu thư ăn món gì mới lạ, còn đặc biệt chi tiền sai phủ thượng mua sắm.”

“Giờ đại tiểu thư đang bệnh, thế nào cũng sai chút đồ bổ dưỡng thể.”

“Thế nhưng bây giờ đừng là đồ bổ, ngay cả nguyên liệu cũng đòi ít .”

“Chuyện quả thực kỳ lạ...” Trâu thị rũ mắt suy tư, đôi mắt tinh ranh đảo qua đảo một lát, sai Tôn ma ma: “Ngươi tiền viện xem Tể tướng đại nhân ở đó , nếu thì mời ngài sang đây.”

Lão phu nhân cho nàng quấy rầy Ân Nguyệt tịnh dưỡng, nhưng con gái bệnh , cha cũng nên đến thăm chút mới .

Loading...