Tứ Hôn, Sát Thần Vương Gia Cư Nhiên Là Tuyệt Thế Mỹ Nam - Chương 148
Cập nhật lúc: 2025-09-20 06:49:31
Lượt xem: 26
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tiêu Dật Thần mở thư, chỉ lướt qua nét chữ phong thư, liền hoảng hồn. Hắn thể nhận .
Văn Đức Đế : “Đây là bức thư ngươi cho Thứ sử Dự Châu, vạch kế hoạch thế nào để nuốt chửng và chia chác tiền cứu trợ.”
Ninh Quốc Công lập tức phản bác, “Hoàng thượng, bức thư chắc chắn là giả, Thịnh Vương dù sơ suất trong chuyện trẻ mồ côi, cũng thể chuyện như thế .”
Ninh Quốc Công tin Tiêu Dật Thần ngu ngốc đến mức để cái chuôi như , nhưng thần sắc của Tiêu Dật Thần chút chắc chắn ý nghĩ của .
“Ninh Quốc Công chi bằng hết hãy xem bức thư trong tay hẵng .” Tiêu Lăng Diễm đúng lúc mở lời.
Ninh Quốc Công lông mày khỏi nhíu , một dự cảm lành.
Khi mở thư , thấy đó chỉ là nội dung do Tiêu Dật Thần tự tay , mà còn đóng dấu tư ấn, quả thực một cước đá phế Tiêu Dật Thần.
Các đại thần bên cạnh vốn dĩ chuẩn sẵn sàng, định cùng giúp Tiêu Dật Thần biện bạch, nhưng đều gì.
Thứ sử Dự Châu và Huyện lệnh Long Thủy huyện cùng giải lên điện, ngay cả những mà Tiêu Dật Thần phái liên lạc với hai kẻ cũng đưa lên, Tiêu Dật Thần trăm miệng khó cãi, tội danh xác thực.
Tiêu Dật Thần chỉ cảm thấy lạnh lẽo, mồ hôi lạnh ngừng tuôn trán, lúc mới nhận sự nghiêm trọng của sự việc, luống cuống tay chân Văn Đức Đế đang ngự long ỷ, “Phụ hoàng, nhi thần chỉ nhất thời hồ đồ... mới gian nhân mê hoặc, xin phụ hoàng rộng lòng tha thứ cho nhi thần .”
Văn Đức Đế mặt đầy phẫn nộ, nhi tử đang quỳ điện, trong lòng thất vọng đến tột cùng.
Tiêu Dật Thần thấy đưa ánh mắt cầu cứu về phía Ninh Quốc Công, nhưng Ninh Quốc Công .
Mặt Ninh Quốc Công còn khó coi hơn cả nuốt sống một con ruồi, thể ngờ rằng hoàng trữ mà ông dốc lòng bồi dưỡng kém cỏi vô dụng đến thế. Ông bảo vệ Tiêu Dật Thần, nhưng nếu động viên các đại thần cầu tình thì sợ sẽ phản tác dụng, cuối cùng thể triều thần chỉ thể trơ mắt Tiêu Dật Thần định tội.
Thế nhưng Văn Đức Đế thật sự hy vọng Ninh Quốc Công thể cầu tình giúp Tiêu Dật Thần, dù cũng là con ruột của .
Ngự sử Đại phu Nghiêm Lương ý nghĩ của Hoàng thượng, liền mở lời cầu tình giúp Tiêu Dật Thần, mấy vị đại thần cũng phụ họa theo.
Tiêu Dật Thần giữ tính mạng, phế thứ dân.
Tiêu Lăng Diễm Văn Đức Đế đang ngự long ỷ cao ngất trong đại điện, khóe mắt lướt qua một tia châm chọc.
Ngày , bộ kinh thành chìm trong một bầu khí trang nghiêm tĩnh lặng.
Các phủ môn phố Đông đều đóng chặt, thỉnh thoảng thể thấy tiếng bước chân đều tăm tắp của binh lính kèm theo tiếng vó ngựa dồn dập.
Có nhịn tò mò, hé cửa trộm bên ngoài, thấy Thành Vương phủ quan binh khám xét niêm phong, nhiều gia thần bắt , hướng là đến đại lao.
Không ai phát hiện, đêm khi sự việc xảy , mạc liêu Lương Tấn của Thành Vương phủ lặng lẽ trèo tường rời khỏi hậu viện.
Thành Vương Tiêu Dật Thần câu kết với quan viên địa phương, tham ô bạc triều đình cấp phát, dùng vật liệu kém chất lượng xây dựng đê điều, dẫn đến việc đê điều sụp đổ nghiêm trọng, dân chúng thương vong vô , còn nhăm nhe đến bạc cứu trợ tai ương.
Dân chúng nạn an trí thỏa đáng, nhiều c.h.ế.t đói, dẫn đến việc dân chúng oán thán khắp nơi gây bạo loạn, quan viên địa phương để trấn áp bạo dân, bí mật ám sát ít .
Tin tức nhanh chóng truyền khắp thành, bách tính tư hạ nghị luận.
“Ai mà ngờ Thành Vương bấy lâu nay tự cho là văn nhã, là một tên bại loại như .”
“Ngay cả bạc cứu trợ tai ương cũng dám nuốt chửng, hạng đáng lẽ giết.”
“Người là hoàng tử, thể giết.”
“Không đều Thiên tử phạm pháp cũng như thứ dân đồng tội ?” Có phẫn nộ cất tiếng.
“Suỵt... ngươi nhỏ tiếng chút, lời là chúng thể ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tu-hon-sat-than-vuong-gia-cu-nhien-la-tuyet-the-my-nam/chuong-148.html.]
Phủ Tể tướng
Trong Phúc Tường Cư.
“Ta gì , cứ bảo Thành Vương đấu Cảnh Vương.” Lão phu nhân trong mắt tràn đầy vẻ tinh minh.
Ân Tu Viễn vẫn còn kinh hồn định, “Vẫn là mẫu viễn kiến.”
“May mà ngươi tham gia chuyện bạc cứu trợ .”
Ân Tu Viễn: “Mẫu chí .”
Cho mười lá gan, cũng dám chuyện tày trời như .
“Ngươi vẫn nên nghĩ cách bù đắp những năm qua bạc đãi Nguyệt nha đầu .” Đôi mắt đục ngầu của lão phu nhân quét về phía nhi tử đang ở hạ thủ, “Nhìn Kính Vương bây giờ đối với Nguyệt nhi cực kỳ trân trọng, chỉ cần ngươi đối xử với Nguyệt nhi, Ân gia chúng cũng thể che chở.”
“ tính cách của Nguyệt nhi ...” Ân Tu Viễn nghĩ đến đôi mắt của Ân Nguyệt là liền tự nhiên, ánh mắt của nha đầu đó mỗi dường như thể xuyên thấu thứ.
“Dù nữa nàng cũng là nữ nhi của Ân gia, dù gả Kính Vương phủ, cũng nương tựa nhà đẻ.” Lão phu nhân trầm tư một lát, , “Sân viện mà nha đầu đó đang ở thực sự phù hợp với phận của một đích nữ, thấy... chi bằng trả sân viện mà Lan thị từng ở khi còn sống cho nàng .”
Ân Tu Viễn ngẩng đầu lão phu nhân: “ đó là sân viện của chủ mẫu phủ Tể tướng, trong phủ còn sân viện khác , ... cần thiết đến mức đó.”
Lão phu nhân nào nhi tử đang nghĩ gì, “Với những gì phủ Tể tướng thiếu nợ nàng từ đến nay, ngươi dù xây một sân viện mới cho nàng cũng quá đáng, huống hồ...” Lão phu nhân đảo mắt ngoài sân, “Nàng qua năm sẽ xuất giá, còn thể ở mấy ngày?”
“Mọi việc đều tùy theo mẫu sắp đặt.” Ân Tu Viễn xưa nay để tâm đến chuyện nội trạch, cũng lười quản.
Hương Lan vội vã từ ngoài sân bước : “Tiểu thư, Thành Vương thực sự xong .”
Chén trong tay Ân Nguyệt khẽ khựng , đưa lên môi nhấp một ngụm, hỏi: “Hoàng thượng xử lý thế nào?”
“Khám xét niêm phong vương phủ, phế thứ dân.” Hương Lan đáp.
Ân Nguyệt khẽ nhướng mày, “Xem Hoàng thượng tuổi, còn khí phách như khi tranh đoạt ngôi vị năm nào.”
“Dù cũng là con ruột.” Hương Lan , “Nghe Hoàng hậu nương nương quyên góp tất cả tài sản riêng để ứng phó tai ương ở Giang Nam, là để chuộc tội cho những lầm mà Thành Vương gây .”
“Chẳng qua là tự bảo vệ thôi.” Ân Nguyệt cúi mắt những cánh đang nổi lềnh bềnh trong chén, “Nếu , Hoàng hậu cũng khó thoát tội trách.”
Vị trí Trung cung là lá bài cuối cùng của nàng , bỏ chút tiền bạc liền giữ , vị Hoàng hậu hành sự quả quyết, khó đối phó hơn tưởng tượng.
“Tiểu thư.” Tô Hợp bước chính sảnh, “Vệ ma ma ở Phúc Tường Cư đến.”
Hương Lan vẻ mặt nghi hoặc, “Lão phu nhân dạo cứ nhớ đến tiểu thư nhà chúng mãi thế.”
Ân Nguyệt liếc Hương Lan, với Tô Hợp: “Mời .”
“Vâng.” Tô Hợp đáp lời lui .
Chẳng mấy chốc dẫn Vệ ma ma nhà.
“Nô tỳ, bái kiến Đại tiểu thư.” Vệ ma ma cúi hành lễ, thái độ cung kính hơn hẳn ngày thường, “Lão phu nhân nghĩ Đại tiểu thư qua năm sẽ xuất giá, trong lòng nhất định nhớ thương tiên phu nhân, liền chủ để Đại tiểu thư dọn về sân viện mà tiên phu nhân từng ở, để an ủi nỗi nhớ nhung.” Vệ ma ma .
Ân Nguyệt còn mở lời, Hương Lan nhanh nhảu hỏi: “ sân viện đó bây giờ phu nhân đang ở ?”
Vệ ma ma đáp: “Đại tiểu thư cần lo lắng, lão phu nhân lệnh quản gia sắp xếp sân viện khác cho phu nhân .”
“Không cần phiền phức, ở đây .” Giọng Ân Nguyệt nhàn nhạt.