Tứ Hôn, Sát Thần Vương Gia Cư Nhiên Là Tuyệt Thế Mỹ Nam - Chương 133

Cập nhật lúc: 2025-09-20 06:49:15
Lượt xem: 33

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ban đầu Ân Nguyệt lấy d.a.o găm phòng , dù mang binh khí cung là trọng tội, nhưng cục diện hiện tại, thể lo lắng nhiều như , sống sót là quan trọng, dù Tiêu Lăng Diễm đồng ý một trong các điều kiện của nàng là bảo tính mạng cho nàng, chơi lớn một chút, kịch tính hơn.

Các thị vệ từng đợt từng đợt xông lên, từng đợt từng đợt ngã xuống, đánh mệt , Ân Nguyệt liền tiện tay rắc một nắm mê hồn tán, nhanh một loạt thị vệ đều ngã gục.

Động tĩnh ở cửa cung nhanh thị vệ tuần tra phát hiện.

Đội trưởng thị vệ lập tức phái bẩm báo Hoàng thượng.

Tuyên Chính Điện

Văn Đức Đế đang cùng Tiêu Lăng Diễm và mấy vị đại thần bàn chính sự, Tiêu Thừa Nhuận ở ngoài cửa chờ đợi dám quấy rầy, nghĩ rằng đợi tam ca ngoài thì với một tiếng, khỏi chạy một chuyến uổng công đến Ngọc Hoa Cung là .

Lúc Cấm Quân Thống Lĩnh vội vã xông lên thềm cửa, lướt qua Tiêu Thừa Nhuận, trực tiếp tiến trong điện.

“Khải bẩm Hoàng thượng, Ân đại tiểu thư, ở cửa cung giao đấu với quân cấm vệ.”

“Ngươi ai?” Văn Đức Đế cảm thấy nhất định lầm.

“Đại tiểu thư phủ Tể tướng Ân.” Thị vệ về phía Ân Tu Viễn đang soạn thảo đối sách bàn sách một bên.

Ân Tu Viễn ban đầu còn mơ hồ, khi xác nhận là đang về Ân Nguyệt, cây bút lông trong tay chợt tuột xuống, lăn một vòng đùi, rơi xuống đất, vạt áo quan bào sạch sẽ chỉnh tề mực đen, nhưng Ân Tu Viễn để ý, tại chỗ dậy quỳ xuống điện: “Hoàng thượng minh giám, vi thần hề chuyện , đợi vi thần tự bắt đứa nghiệt nữ đến, xin Hoàng thượng giáng tội.”

Vừa , Ân Tu Viễn liền dậy xông ngoài điện.

“Về !” Văn Đức Đế quát khẽ một tiếng, : “Không cần ngươi .”

“Ân Tể tướng, Kính Vương điện hạ xem , ngài vẫn nên ở đây đợi .” Trương Húc, vị Thượng Thư Hộ Bộ mới nhậm chức, liếc Ân Tu Viễn, thầm nghĩ: Người ở ngoài vẫn là con gái ruột của ?

Ân Tu Viễn ngẩn , lúc mới phát hiện Kính Vương từ lúc nào còn trong điện.

Ân Tu Viễn trong lòng trăm mối suy nghĩ, lo lắng nàng sẽ liên lụy , thầm rủa Ân Nguyệt một lượt thậm tệ, đồng thời hy vọng Kính Vương thể bảo Ân Nguyệt, như sẽ liên lụy.

Mà Tiêu Lăng Diễm khi thấy Ân Nguyệt động thủ với thị vệ, trái tim đều treo ngược lên, sợ rằng đến chậm một bước nàng sẽ thương.

Từ Tuyên Chính Điện đến cửa cung, các thị vệ trong cung và cung nhân , chỉ thấy một bóng trắng lóe lên, còn rõ là ai, bóng trắng biến mất.

Khi Tiêu Lăng Diễm đến cửa cung, một bóng dáng màu hồng nhạt một đội nghi trượng, mà xung quanh nàng một đống thị vệ, mỗi đều rên la liên tục, vài thậm chí còn hôn mê bất tỉnh.

Tiêu Lăng Diễm đáp xuống bên cạnh Ân Nguyệt, liền quan sát nàng từ đầu đến chân, hỏi: “Có thương ?”

“Không , chỉ là tay đau.” Khoảnh khắc thấy Tiêu Lăng Diễm, vẻ lạnh lùng mặt Ân Nguyệt tan biến, khóe môi khẽ cong lên.

Tiêu Lăng Diễm nắm lấy tay Ân Nguyệt, đặt lòng bàn tay cẩn thận xem xét, quả nhiên thấy mười đầu ngón tay của Ân Nguyệt đều ửng đỏ, gương mặt thanh tú trong nháy mắt trầm xuống.

Ánh mắt lạnh băng của Tiêu Lăng Diễm rơi bộ liễn cách đó xa, sát khí bùng phát: “Hoàng hậu là coi bản vương c.h.ế.t ?”

Một luồng hàn ý vô hình ập tới phía , bộ trong đội nghi trượng ngay lập tức cảm thấy như ai đó bóp nghẹt cổ họng, thở nổi, những kẻ nhát gan hơn thì trực tiếp mềm nhũn mặt đất.

Ngay cả Hoàng hậu cũng Tiêu Lăng Diễm mặt dọa sợ, sắc mặt đột nhiên trở nên tái nhợt, nhưng nàng vẫn giữ một tia trấn định: “Kính Vương đây là màng vương pháp ?”

“Phải trái đúng sai, mặt phụ hoàng tự phân minh. ngươi tay với nàng thì chính là tự tìm đường chết.” Lời dứt, Tiêu Lăng Diễm một đạo chưởng phong đánh tới, Hoàng hậu khẽ rên một tiếng, yết hầu trào lên một cỗ tanh ngọt.

Tiêu Lăng Diễm thu chưởng, ôm lấy vòng eo thon của Ân Nguyệt, lướt về phía Tuyên Chính Điện.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tu-hon-sat-than-vuong-gia-cu-nhien-la-tuyet-the-my-nam/chuong-133.html.]

“Hoàng hậu vẫn nên suy nghĩ kỹ xem giải thích thế nào với phụ hoàng.” Giọng trầm lạnh của Tiêu Lăng Diễm tan biến ánh mặt trời gay gắt.

Hoàng hậu bóng dáng hai biến mất, cắn răng nuốt cỗ tanh ngọt trong yết hầu trở , Tiêu Lăng Diễm đây là đang cảnh cáo nàng , lấy mạng nàng dễ như trở bàn tay.

Một đạo chưởng phong đó trực tiếp đánh về phía nàng , cho dù lấy mạng nàng , những khác cũng sẽ hề . Hoàng hậu ôm ngực, cảm thấy mỗi hít thở đều đau, nhưng giờ phút càng nhiều hơn là hận thù.

Hắn giống hệt tiện nhân năm xưa, luôn thể dễ dàng đạt những thứ mà nàng dẫu dùng hết sức lực cũng thể chạm tới.

Ân Nguyệt ban đầu tưởng rằng Tiêu Lăng Diễm sẽ đưa nàng diện kiến Thánh thượng, ngờ dẫn nàng thiên điện.

“Không cần gặp Hoàng thượng ?” Ân Nguyệt nghi hoặc.

“Cần , nhưng bây giờ.” Tiêu Lăng Diễm đưa Ân Nguyệt đến chiếc la hán tháp một bên xuống.

Nội thị nhẹ nhàng bưng một chậu nước , đặt lên chiếc bàn thấp bên cạnh, lui xuống.

Ân Nguyệt tưởng đây là để rửa mặt cho nàng, dù nàng nãy quả thật đổ một mồ hôi.

Nàng đưa tay nước dò xét, phát hiện nước lạnh ngắt, liền rụt tay về, xem là nàng nghĩ sai .

Tiêu Lăng Diễm đưa tay về phía Ân Nguyệt.

Ân Nguyệt lòng bàn tay mặt, lập tức hiểu ý, lấy d.a.o găm , vẫy vẫy mặt : “Không dính máu, cần rửa.”

Ân Nguyệt tưởng Tiêu Lăng Diễm là giúp nàng tiêu hủy chứng cứ.

Kết quả Tiêu Lăng Diễm nắm lấy tay nàng, lấy d.a.o găm trong lòng bàn tay nàng , đặt sang một bên, nhẹ nhàng vén một đoạn ống tay áo của nàng lên, đặt tay nàng trong nước.

Ta dùng giọng trầm thấp : “Tay nàng đánh đến đỏ cả , ngâm chút nước lạnh sẽ dễ chịu hơn. Thuốc trong cung bằng của nàng, lát nữa khỏi cung, nhớ tự bôi thuốc thêm nữa.”

Nói đoạn, cầm lấy bàn tay lặp động tác.

Nam nhân vốn dung mạo yêu nghiệt, giờ phút cúi đầu chuyên chú, khiến Ân Nguyệt ngẩn ngơ, cảm giác trong lòng ngứa ngáy như đắm chìm.

Tiêu Lăng Diễm Ân Nguyệt đang , cũng Ân Nguyệt thích khuôn mặt .

Mắt Tiêu Lăng Diễm thâm thúy, khóe môi khẽ cong lên.

Đường cong mỹ, khiến Ân Nguyệt kìm thầm than: Yêu nghiệt nhân gian – Tiêu Lăng Diễm.

Nước mát lạnh bao bọc lấy đôi tay Ân Nguyệt, cảm giác nóng rát ban đầu vơi quá nửa.

Ân Nguyệt thả lỏng, từ từ nhắm mắt , trong đầu hiện lên hai chữ ‘thư thái’.

Mi mắt khẽ buông, hàng mi dài cong vút đổ bóng mờ ảo xuống , chóp mũi tinh xảo tròn trịa, tô điểm thêm chút vẻ tinh nghịch cho khuôn mặt thanh lãnh như ngọc của nàng, đôi môi son cần tô mà vẫn đỏ, căng mọng ướt át.

Tiêu Lăng Diễm ngẩng mắt lên, thấy chính là cảnh , tâm thần khỏi xao động, rốt cuộc là thần hồn của ai câu dẫn mất.

Lúc , ngoài điện truyền đến giọng the thé của nội thị: “Điện hạ, Hoàng hậu nương nương đến, Hoàng thượng cho mời Người và Ân Đại tiểu thư đến Chính điện.”

“Bản vương rõ.” Cuộc chuyện bình yên cắt ngang, giọng Tiêu Lăng Diễm mang theo một tia vui.

Tay Ân Nguyệt cũng ngâm đủ, Tiêu Lăng Diễm cầm lấy chiếc khăn gấm bên cạnh định lau cho nàng, nhưng Ân Nguyệt đoạt lấy: “Để tự .”

Loading...