Tứ Hôn, Sát Thần Vương Gia Cư Nhiên Là Tuyệt Thế Mỹ Nam - Chương 124

Cập nhật lúc: 2025-09-20 06:49:05
Lượt xem: 36

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hiệu ứng dây chuyền tiệc cung khiến mấy ngày nay bận rộn ngừng, hôm nay đến Thiên Hương Lâu cũng là để hẹn đại thần bàn chuyện.

Kính Vương Tiêu Lăng Diễm quá ngông cuồng. Sắc mặt Tiêu Dật Thần còn nụ nào, ánh mắt âm lãnh trừng : “Hươu c.h.ế.t về tay ai còn định, Bản Vương khuyên Tam Hoàng nhất vẫn nên trông chừng con mèo của ngươi.”

“Thịnh Vương Điện hạ, vẫn nên tự lo cho , đừng những chuyện hại lợi .” Tống Phi Bạch .

Tiêu Dật Thần lúc mới để ý đến Tống Phi Bạch phía hai . Hắn khá bất ngờ, cùng Kính Vương Tiêu Lăng Diễm cùng một phe.

Vũ Dương Hầu phủ ở triều đình vẫn luôn giữ thái độ trung lập, Tống Phi Bạch càng là hồng nhân mặt Văn Đức Đế. Vũ Dương Hầu phủ trầm lắng nhiều năm, vẫn là nhờ Tống Phi Bạch mới giành một vị trí trong triều.

Nghĩ đến những lời , Tiêu Dật Thần nghiêng đầu, chút ý vị Ân Nguyệt đang lưng Kính Vương Tiêu Lăng Diễm, “Thật thú vị.”

Người hành lang càng lúc càng đông, tuy dám gần, nhưng đều đang xem trò vui. Ân Nguyệt Tiêu Dật Thần chằm chằm đến chút phản cảm, hai lời, trực tiếp rời khỏi Thiên Hương Lâu.

Một nhóm tản , Tống Phi Bạch trở về trong phòng riêng. Thị vệ bên cạnh là Giang Liêu tiến lên : “Có cần thuộc hạ, tra xem y nữ là ai ?”

Tống Phi Bạch sắc mặt bình tĩnh, khẽ nâng tay lên, : “Không cần. Người hộ vệ cứu trợ sắp xếp xong ?”

“Đã sắp xếp thỏa.”

“Chuyến thể sai sót.” Giang Nam lũ lụt tràn lan, triều đình bất cứ lúc nào cũng thể xác định quan viên cứu trợ, áp tải bạc cứu trợ và lương thực.

“Vâng! Thuộc hạ lập tức sắp xếp.”

Còn lúc , trong một phòng riêng khác, Tiêu Dật Thần với thống lĩnh ám vệ bên cạnh: “Tra rõ lai lịch của ‘Thanh Nguyệt’ cho Bản Vương, Bản Vương nàng quan hệ gì với Kính Vương Tiêu Lăng Diễm.”

“Thuộc hạ tuân lệnh!”

Bên ngoài Thiên Hương Lâu

Kính Vương Tiêu Lăng Diễm theo Ân Nguyệt ngoài, “Đi ?”

“Đi giúp ngươi tìm mèo đây.” Ân Nguyệt với giọng âm dương quái khí.

Kính Vương Tiêu Lăng Diễm nghẹn lời, quả đúng là một nha đầu thù vặt. Rồi nghĩ đến điều gì đó, Kính Vương Tiêu Lăng Diễm lười biếng mở miệng : “Vương phủ loại rượu ngon mới, đến nếm thử ?”

“Không hứng thú.” Ân Nguyệt liếc Kính Vương Tiêu Lăng Diễm một cái, “Vương gia cứ từ từ thưởng thức một .”

Tiêu Lăng Diễm dừng chân, giữa đại chúng quả thực cũng tiện cùng Ân Nguyệt đồng hành.

Mà Ân Nguyệt đang bỗng nhiên dừng bước, Tiêu Lăng Diễm ngỡ nàng đang đợi , kết quả bước chân của Tiêu Lăng Diễm còn kịp cất lên, Ân Nguyệt đột ngột : “Bên cạnh cần nhãn tuyến, Vương gia vẫn nên thu của ngươi về, nếu đừng trách khách khí.”

Trên mái nhà của một gian hàng ven đường, mặt Mặc Tinh lúc lạnh lúc nóng, trán lấm tấm mồ hôi, thầm nghĩ ám vệ thật quá khó khăn.

Y chậm rãi đầu, về phía chủ tử nhà : Thế còn theo ?

Tiêu Lăng Diễm phất tay, Mặc Tinh tự giác lui xuống.

Ân Nguyệt nếu thực sự Mặc Tinh theo, dù y cố chấp ở , cũng thể theo kịp nàng.

Cũng may bên cạnh nàng còn Phương Hoa, trong kinh thành, cũng cần quá lo lắng.

Tiêu Lăng Diễm bất đắc dĩ, nha đầu thật lòng của khác, Tống Phi Bạch kẻ dễ dây , chinh chiến bên ngoài bấy nhiêu năm, Tống Phi Bạch dùng thủ đoạn lôi đình, giúp phụ hoàng xử lý bao nhiêu vụ án khó nhằn, nếu thật sự văn nhã nho nhã như vẻ ngoài, thì thể lên vị trí Đô chỉ huy sứ Kinh doanh.

Nhìn bóng Ân Nguyệt biến mất, Tiêu Lăng Diễm gọi Mặc Ảnh, “Hãy xóa sạch dấu vết giữa Ngọc Thanh Trai và Ân Nguyệt.”

Tiêu Lăng Diễm , hôm nay Tiêu Dật Thần nhất định sẽ điều tra nàng.

“Vậy bên Tống Thế tử thì ?” Mặc Ảnh hỏi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tu-hon-sat-than-vuong-gia-cu-nhien-la-tuyet-the-my-nam/chuong-124.html.]

“Hắn tra thì , khỏi khiến bản vương bận tâm.” Tiêu Lăng Diễm .

Tống Phi Bạch chẳng kẻ tiểu nhân, cũng chính vì , Tiêu Lăng Diễm mới cảm thấy phiền não, con mèo nuôi khác nhòm ngó.

Ba ngày , trong chính sảnh Thừa Vương phủ, “Rầm!” một tiếng, Tiêu Dật Thần đặt mạnh chén trong tay xuống chiếc bàn vuông bên cạnh.

“Điều tra ba ngày, ngươi với bản vương chỉ tra ngần thứ?” Tiêu Dật Thần phát hiện từ khi Tiêu Lăng Diễm trở về, trướng của đều thành phế vật.

Ngoài việc nàng là chủ của Ngọc Thanh Trai , tra gì cả. Một sống sờ sờ, thể để chút dấu vết hành động nào.

Càng như , Tiêu Dật Thần càng cảm thấy đáng ngờ, lẩm bẩm: “Thanh Nguyệt… Ân Nguyệt…” Lặng một lát, ánh mắt Tiêu Dật Thần bỗng nhiên sáng lên, “Bản vương một suy đoán táo bạo, ngươi hai căn bản là cùng một .” Tiêu Dật Thần về phía Lương Tấn .

Lương Tấn gật đầu: “Không khả năng.”

“Tiên sinh mời .” Tiêu Dật Thần .

“Vương gia còn nhớ đây khi điều tra Dược Vương về kinh, ngài ghé Ngọc Thanh Trai ?” Lương Tấn : “Truyền rằng thuốc của Ngọc Thanh Trai công hiệu kỳ diệu, dân chúng trong thành gọi là linh đan thánh dược, ngay cả trong Vương phủ cũng ít đến Ngọc Thanh Trai mua thuốc, nhưng Ngọc Thanh Trai là tiệm bán thuốc thành phẩm, bán dược liệu, với y thuật của Dược Vương, hà tất mua thuốc thành phẩm.” Lương Tấn .

Tiêu Dật Thần im lặng, lúc đó nhận tin tức, cảm thấy một đại phu tiệm thuốc cũng gì đáng ngạc nhiên.

Lương Tấn : “Sau đó Dược Vương vẫn thường xuyên Ngọc Thanh Trai, khả năng nào, ngài chỉ đến Ngọc Thanh Trai để tìm ?”

Tiêu Dật Thần cau mày : “Nếu hai thật sự là cùng một , với y thuật như … giải độc Tiêu Lăng Diễm, cũng chỉ là vấn đề thời gian.” Tiêu Dật Thần thể yên nữa.

Ngày hôm

Tiêu Dật Thần nghênh ngang bước Ngọc Thanh Trai, vặn thấy Ân Nguyệt đang khám bệnh cho một vị bách tính.

“Không ngờ chủ của Ngọc Thanh Trai là một nữ tử trẻ tuổi xinh .” Tiêu Dật Thần khoan thai bước đến mặt Ân Nguyệt.

Ân Nguyệt chỉ khẽ liếc một cái, tiếp tục khám bệnh cho bệnh nhân mặt.

Vị bách tính mắc bệnh hiếm gặp, Ngọc Thanh Trai vặn thuốc thành phẩm đối chứng với .

Chương kết thúc, mời bấm sang trang tiếp để nội dung đặc sắc phía !

Ân Nguyệt phối xong thuốc, khi đang nghỉ ngơi trong gian cách, xuống từ cửa sổ, vặn thấy , liền xuống để chẩn trị cho .

Chỉ là ngờ, hôm nay Ngọc Thanh Trai một vị khách mời mà đến như .

Ân Nguyệt thèm để ý đến , Tiêu Dật Thần cũng giận, càng như , càng nghi ngờ nữ tử mắt chính là Ân Nguyệt.

Hắn tự đánh giá tiệm thuốc, cách trưng bày dược phẩm và phương thức bán hàng quả thực kỳ lạ, mỗi loại thuốc đều ghi rõ công dụng, khách hàng thể tự do lựa chọn, thậm chí còn thấy cùng lúc mua nhiều loại thuốc công hiệu khác , rõ ràng, khả năng mua để dự phòng là cao.

Tiêu Dật Thần đặt ánh mắt lên Ân Nguyệt đang chuyên tâm chữa bệnh, nàng thật sự là Ân Nguyệt ?

Y thuật và phương thức bán hàng khéo léo như thế , e rằng một tiểu thư khuê các thể nghĩ , Tiêu Dật Thần bắt đầu tự hoài nghi.

Nghĩ đến mục đích đến đây hôm nay, Tiêu Dật Thần hỏi Ân Nguyệt: “Thanh Nguyệt cô nương thể khám bệnh cho bản vương ?”

Ân Nguyệt vặn đặt cây bút lông sói trong tay xuống, đưa đơn thuốc cho bệnh nhân, Tôn Điền dẫn rời khỏi tiệm thuốc.

“Có thể, bản cô nương khám bệnh, phí khám một ngàn lượng bạc.” Ân Nguyệt lúc mới về phía Tiêu Dật Thần, “Vương gia nguyện ý trả phí khám là .”

“Bản vương thấy ngươi thu phí khám của .” Tiêu Dật Thần nheo mắt, chằm chằm Ân Nguyệt : “Ngươi chẳng lẽ cố ý lừa bản vương?”

“Bản cô nương khám bệnh cho bách tính thì thu phí theo tâm trạng, còn khám cho quý nhân thì thu phí theo phận. Kính Vương khám bệnh ở chỗ phí khám một ngàn lượng bạc.” Ân Nguyệt đột nhiên nhếch môi, tà mị, “Thừa Vương điện hạ là lấy một ngàn lượng bạc? Hay là cảm thấy… phận của thấp hơn Kính Vương một bậc?”

Loading...