Một chiếc xe khách chở đầy hành khách rời khỏi huyện Ninh Bình, bon bon đường lớn, hướng về điểm dừng chân tiếp theo.
Trận mưa lũ chỉ hoành hành trong phạm vi huyện Ninh Bình. Càng rời xa khu vực đó, ánh nắng hè càng trở nên gay gắt, rực rỡ chói chang, mặt đất thậm chí còn một vũng nước mưa nào.
Nhìn thấy ánh nắng mùa hè nồng nhiệt, những hành khách mắc kẹt ở huyện Ninh Bình suốt mấy ngày qua cũng dần rũ bỏ nỗi ám ảnh kinh hoàng về trận mưa lũ. Khi xe khách dừng , lượt xuống xe, mỗi tỏa khắp nơi, về với điểm đến cuối cùng của riêng .
Thẩm Huệ Huệ bước xuống từ xe khách. Cô cứ nghĩ từ huyện về thôn Phúc Thủy cũng sẽ dễ dàng như di chuyển ở những nơi khác, chỉ cần đổi chuyến xe là xong.
Điều khiến cô bất ngờ là từ huyện về thôn tạm thời chuyến xe khách phương tiện công cộng nào, bắt buộc tự liên hệ xe tư nhân.
Mà bởi vì thôn Phúc Thủy hẻo lánh, dân cư thưa thớt, nên những lái xe chịu chở khách đến đó vô cùng ít ỏi. Hoặc là tự mối quen để tìm xe, hoặc là chỉ đành trông chờ may mắn mà thôi.
Thảo nào Tú Phân lo lắng yên khi để cô về một .
Thẩm Huệ Huệ tuy bất ngờ nhưng cô hề hoảng loạn. Giờ đây, cô đang ở bến xe, trong tay tiền, nhất định sẽ cách giải quyết.
Thế là cô dứt khoát vác ba lô, chờ bên ngoài bến xe. Thấy tài xế nào rảnh rỗi thì cô tiện miệng hỏi han. Người nhận thì cô hỏi khác, kiểu gì cũng sẽ tìm chịu chở.
lúc , cách đó xa bỗng vang lên một giọng chút quen thuộc: "Huệ Huệ? Phải là Huệ Huệ con?"
Thẩm Huệ Huệ đầu , chỉ thấy một bác gái gương mặt quen thuộc đang cách đó xa, với vẻ khó tin.
"Thím Chu!" Thẩm Huệ Huệ vui mừng reo lên.
Bác gái ai khác, chính là thím bụng giữ Thẩm Huệ Huệ , nhắc cô mau về nhà ngày đầu tiên cô xuyên tới đây.
"Là Huệ Huệ thật !" Thím Chu kích động reo lên: "Lão Từ, lão Lâm, mau đây! gặp Huệ Huệ !"
Một lát , vài đàn ông với làn da ngăm đen rám nắng vội vàng chạy tới, ngờ tất cả đều là dân của thôn Phúc Thủy.
Khi thấy diện mạo của Thẩm Huệ Huệ, tất cả đều khỏi kinh ngạc tột độ.
Chương 191 192: Hiểu Lầm Cực Lớn (1)
Một chiếc xe khách chở đầy hành khách rời khỏi huyện Ninh Bình, bon bon đường lớn, hướng về điểm dừng chân tiếp theo.
Trận mưa lũ chỉ hoành hành trong phạm vi huyện Ninh Bình. Càng rời xa khu vực đó, ánh nắng hè càng trở nên gay gắt, rực rỡ chói chang, mặt đất thậm chí còn một vũng nước mưa nào.
Nhìn thấy ánh nắng mùa hè nồng nhiệt, những hành khách mắc kẹt ở huyện Ninh Bình suốt mấy ngày qua cũng dần rũ bỏ nỗi ám ảnh kinh hoàng về trận mưa lũ. Khi xe khách dừng , lượt xuống xe, mỗi tỏa khắp nơi, về với điểm đến cuối cùng của riêng .
Thẩm Huệ Huệ bước xuống từ xe khách. Cô cứ nghĩ từ huyện về thôn Phúc Thủy cũng sẽ dễ dàng như di chuyển ở những nơi khác, chỉ cần đổi chuyến xe là xong.
Điều khiến cô bất ngờ là từ huyện về thôn tạm thời chuyến xe khách phương tiện công cộng nào, bắt buộc tự liên hệ xe tư nhân.
Mà bởi vì thôn Phúc Thủy hẻo lánh, dân cư thưa thớt, nên những lái xe chịu chở khách đến đó vô cùng ít ỏi. Hoặc là tự mối quen để tìm xe, hoặc là chỉ đành trông chờ may mắn mà thôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tu-em-gai-nu-phu-doc-ac-den-thien-kim-doan-sung/chuong-191-hieu-lam-cuc-lon-1.html.]
Thảo nào Tú Phân lo lắng yên khi để cô về một .
Thẩm Huệ Huệ tuy bất ngờ nhưng cô hề hoảng loạn. Giờ đây, cô đang ở bến xe, trong tay tiền, nhất định sẽ cách giải quyết.
Thế là cô dứt khoát vác ba lô, chờ bên ngoài bến xe. Thấy tài xế nào rảnh rỗi thì cô tiện miệng hỏi han. Người nhận thì cô hỏi khác, kiểu gì cũng sẽ tìm chịu chở.
lúc , cách đó xa bỗng vang lên một giọng chút quen thuộc: "Huệ Huệ? Phải là Huệ Huệ con?"
Thẩm Huệ Huệ đầu , chỉ thấy một bác gái gương mặt quen thuộc đang cách đó xa, với vẻ khó tin.
"Thím Chu!" Thẩm Huệ Huệ vui mừng reo lên.
Bác gái ai khác, chính là thím bụng giữ Thẩm Huệ Huệ , nhắc cô mau về nhà ngày đầu tiên cô xuyên tới đây.
"Là Huệ Huệ thật !" Thím Chu kích động reo lên: "Lão Từ, lão Lâm, mau đây! gặp Huệ Huệ !"
Một lát , vài đàn ông với làn da ngăm đen rám nắng vội vàng chạy tới, ngờ tất cả đều là dân của thôn Phúc Thủy.
Khi thấy diện mạo của Thẩm Huệ Huệ, tất cả đều khỏi kinh ngạc tột độ.
Cả thôn Phúc Thủy như vỡ òa. Dạo , mỗi khi ngoài, dân trong thôn thường ngóng trông, thể bắt gặp bóng dáng Thẩm Thiên Ân ở .
Thế nhưng thím Chu cũng ngờ , Thiên Ân thì thấy , mà Huệ Huệ xuất hiện mắt bà.
Nhìn hình gầy gò, nhỏ bé của Thẩm Huệ Huệ, còn mặc bộ quần áo rách rưới đến thảm thương, suýt chút nữa nhầm thành một đứa bé ăn mày, lòng thím Chu nặng trĩu. Ánh mắt bà ngập tràn thương cảm và xót xa cô bé.
Không chỉ riêng thím Chu, những dân khác trong thôn, những chứng kiến Thẩm Huệ Huệ lớn lên từ thuở nhỏ, cũng đều dành cho cô một tình cảm đặc biệt.
Lúc , suy nghĩ của đều tương tự , nội tâm vô cùng cảm khái. Họ tiện quá nhiều điều với đứa trẻ, chỉ đành thi lấy những món ăn ngon từ trong mời cô bé.
"Về là con ơi... Cung vàng điện ngọc nào bằng cái ổ chó nhà ..."
"Dù bên ngoài thế nào nữa, thôn Phúc Thủy mãi mãi là nhà của cháu."
"Cùng lắm thì cứ ở hẳn với thím Chu nhé!"
"Huệ Huệ, đây nào, chú Từ cái màn thầu , cháu ăn ?"
"Màn thầu của chú khô cứng, Huệ Huệ mà gặm nổi. Huệ Huệ, đây với chú , hôm nay chú kiếm ít tiền, mua cho thằng nhóc nhà chú mấy cái que gì nhỉ, kẹo mút? Gọi thế đúng ? Nào, chú cũng cho cháu một cái!"
Mọi túm tụm vây quanh Thẩm Huệ Huệ, hỏi han ân cần đủ kiểu.
Thẩm Huệ Huệ cứ cảm thấy thái độ của đối với chút lạ lùng, nhưng nhất thời cô lý giải cái sự lạ đó ở điểm nào.
Lúc mua thịt cho các bác sĩ hôm nay thì cô cũng mua một ít cho . Vừa nãy ở xe cô ăn no .