Từ Em Gái Nữ Phụ Độc Ác Đến Thiên Kim Đoàn Sủng - Chương 148: Hai Ngả Đường, Một Đích Đến (2)

Cập nhật lúc: 2025-08-28 02:46:27
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nếu ngày nào Thẩm Dũng cũng lải nhải ở nhà đòi bán cô , Thẩm Thiên Ân thực sự thể chịu đựng thêm nữa nên mới đến đây.

đến, cô cũng thể nào những công việc thô lỗ, nhọc nhằn như đám con gái nhà quê đang mắt cô .

Cứ bộ dạng của họ mà xem.

Tóc buộc đuôi ngựa thấp tè gáy như mấy bà thím trung niên, mặc quần áo sờn cũ, bạc màu bao nhiêu năm, đen xám, thậm chí còn cả miếng vá to đùng.

Quần rộng thùng thình đến nỗi khiến cả như chia thành hai khúc, đôi chân trông ngắn ngủn thô kệch.

Càng cần đến đôi ủng mưa màu đỏ chói ở chân, chỉ trông quê mùa khó tả, mà loại giày bằng cao su khi thì chân bí cả ngày, chỉ cần nghĩ tới mùi hôi chân đặc trưng đó thôi nôn ọe ...

Nhìn làn da phơi nắng của họ, do chỉ tập trung việc mà quên bẵng việc chống nắng, từ mặt đến cổ, đến hai cánh tay, tất cả chỗ đều phơi nắng đến đỏ ửng, bỏng rát.

Bây giờ mới chỉ là ửng đỏ thôi, qua mấy ngày nữa sẽ biến thành màu đen sạm, đó bong tróc, lột da.

Lớp da non mới mọc và lớp da cũ tạo thành sự tương phản rõ rệt, trông chẳng khác gì mấy con bò sữa đốm trắng đốm đen.

Điều đáng sợ hơn là việc phơi nắng quá độ như sẽ đẩy nhanh quá trình lão hóa da, chẳng mấy năm nữa, những cô gái bây giờ mới mười mấy tuổi sẽ trông chẳng khác gì bà thím bốn năm mươi tuổi...

Nghĩ đến bộ dạng già nua thảm hại cuối cùng của đám , ánh mắt Thẩm Thiên Ân họ thậm chí còn mang theo vài phần thương hại, pha lẫn khinh miệt.

Đám cả đời sống quẩn quanh trong vùng núi nghèo khó , chẳng bao giờ thấy thế giới bên ngoài, cũng chẳng thể nào phụ nữ ở đô thị lớn đang sống một cuộc đời quý phái, thanh lịch đến nhường nào.

Từ góc độ , thậm chí đám còn cảm ơn cô nữa là đằng khác.

Cả thôn Phúc Thủy đều là nông dân chân lấm tay bùn, chỉ duy nhất cô thực sự từng ngoài, chỉ sống ở thành phố lớn mà còn ở trong biệt thự sang trọng, học ở trường quý tộc hàng đầu. Những trải nghiệm mà cô từng là điều mà đám vắt óc cũng thể nào tưởng tượng nổi.

Người bình thường tiếp xúc với cô cũng cơ hội.

Bây giờ cô buộc tạm thời ở thôn Phúc Thủy, chỉ cần đám dân quê lòng học hỏi, học chút ít từ cô thì cũng đủ để họ lợi cả đời .

Nghĩ , Thẩm Thiên Ân lấy chiếc giỏ nhỏ của , khéo léo bày những trái cây bên trong mắt .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tu-em-gai-nu-phu-doc-ac-den-thien-kim-doan-sung/chuong-148-hai-nga-duong-mot-dich-den-2.html.]

"Thứ mấy hái đều là hàng thứ phẩm, nào là quả nhọn hoắt, quả dẹt lép, hình thù kỳ dị, là đồ xiêu vẹo méo mó. Nhìn của xem, quả nào quả nấy tròn trịa, căng mọng. Rõ ràng trong quá trình sinh trưởng, bất kể là dinh dưỡng ánh nắng đều đầy đủ, mấy quả mới thể lớn lên xinh như , ngay hàng thượng phẩm." Thẩm Thiên Ân , giọng điệu đầy tự mãn: "Loại quả của các chỉ thể bán theo rổ, còn loại của thì thể gói ghém cẩn thận những giỏ hoa quả sang trọng, bán theo kiểu giỏ quà tặng trái cây cao cấp."

"Nếu quả của mấy , một rổ chỉ bán hai tệ, giá trung bình của một quả đến một hào. Còn của , mười quả thể bán mười tệ, giá trị của một quả lên tới một tệ. So sánh như , mấy còn cảm thấy rổ quả của mấy đáng tiền ?"

Thẩm Thiên Ân đám con gái nhà quê đang ngớ mắt với thái độ tự cao tự đại, khinh khỉnh : "Cùng một thời gian, thể dễ dàng tạo sản phẩm chất lượng, bán giá cao chót vót, kiếm tiền dễ như trở bàn tay. Có tuy cần cù chăm chỉ, bận rộn từ sáng đến tối, bán mặt cho đất bán lưng cho trời, nhưng dù quần quật cả đời cũng bằng tiền khác kiếm trong một tháng. Đây chính là cách trời vực giữa chúng , hiểu ?"

Lý Thúy Miêu và những khác , sắc mặt ai nấy đều vô cùng kỳ quặc, thể diễn tả.

Thẩm Thiên Ân biểu cảm của họ là họ chẳng hiểu gì sất, nhịn lắc đầu, khẽ bĩu môi : " là ngu xuẩn hết thuốc chữa."

Nói xong, cô nhấc tà váy chuẩn rời .

Vừa thấy Thẩm Thiên Ân định bỏ chạy, Lý Thúy Miêu cảm thấy thể chấp nhận , lập tức dang hai tay chặn đường cô : "Mười quả của cô mà mang ngoài bán, năm hào cũng chẳng ai thèm mua . Cô phép , ít nhất hái đầy một rổ mới nghỉ!"

Thẩm Thiên Ân im lặng , đôi mắt sắc lạnh: "Không chứ, bao nhiêu điều như , đừng là nửa câu cô cũng hiểu nhé? Tuy chỉ hái mười quả, nhưng chúng còn đáng giá hơn cả trăm quả cô hái cộng , ?"

" ." Lý Thúy Miêu thẳng, giọng điệu kiên quyết: " chỉ tất cả quả đều bỏ trong sọt, cùng chở đến huyện thành bán chung một lượt, tiền kiếm chia đều. Người hái cả trăm quả, tiền nhận cũng giống như đến muộn, cả buổi sáng chỉ hái mười quả như cô, như công bằng!"

"! Không công bằng chút nào!"

"Phải hái đầy một rổ mới !"

"Nếu thì phép nghỉ ngơi!"

Những còn dồn dập hét lên, tiếng vang vọng khắp cả khu vườn.

Chính ngọ, nắng trưa đổ lửa gay gắt nhất. Thẩm Thiên Ân bận rộn cả buổi sáng, bụng sớm đói meo, lúc những cô gái thôn quê xấc xược chặn đường, lòng bực tức khôn nguôi.

liếc đám con gái thôn quê dốt nát mắt, đảo mắt sang những chiếc rổ đặt đất.

Định ngăn cản cô về nghỉ ngơi ?

Được lắm, nếu thì tất cả đừng hòng mà nghỉ ngơi. Cứ ở núi với cô !

Loading...