Từ Em Gái Nữ Phụ Độc Ác Đến Thiên Kim Đoàn Sủng - Chương 147: Hai Ngả Đường, Một Đích Đến (1)

Cập nhật lúc: 2025-08-28 02:46:26
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lúc đang là buổi trưa nắng gắt chang chang, tham gia, bất kể nam nữ già trẻ, đều mồ hôi túa như tắm, gốc cây ăn quả.

Họ hoặc tay xách giỏ đeo vai, hoặc lưng đeo rổ tre, bỏ đầy trái cây , chất thành đống chuyển xuống núi.

Mọi bận rộn ngừng nghỉ, khí thế hừng hực, duy chỉ Thẩm Thiên Ân là cứ lạc lõng một giữa đám đông.

Thôn trưởng thông báo sáu giờ sáng tập trung chân núi. Tất cả đều mặt đúng giờ, duy chỉ Thẩm Thiên Ân chậm chạp đến muộn, mãi đến hơn bảy giờ mới tới.

Để thuận tiện cho công việc, bất kể nam nữ già trẻ đều ngầm hiểu mà mặc quần áo vải thô màu sẫm dễ giặt giũ. Ngay cả trẻ con cũng mặc áo dài tay và quần dài, tóc buộc gọn gàng, cổ quấn một chiếc khăn thấm mồ hôi.

Như , cần lo mồ hôi nhỏ mắt ảnh hưởng công việc, càng bận tâm bùn đất bẩn quần áo. Lúc việc, đều chân tay thoải mái, tâm ý tập trung công việc.

Chỉ Thẩm Thiên Ân, đầu tóc bù xù, xuất hiện giữa núi rừng, đầu đội một chiếc mũ rộng vành thêu ren hoa, mặc một chiếc váy hồng bó sát , chân còn tất trắng và đôi giày da nhỏ.

Thoạt , cô chẳng giống việc, mà hệt như đang dã ngoại .

Đến lúc hái quả, khác xuống lên thoăn thoắt, động tác cực kỳ nhanh nhẹn. Thẩm Thiên Ân mặc bộ đồ , lúc thì , nhưng một khi xuống, chiếc mũ dễ rơi xuống đất, vạt váy dễ dàng chạm lớp bùn đất chân. Cô một tay giữ mũ, tay nhấc vạt váy mới thể giữ vẻ ngoài sạch sẽ và xinh .

Hai tay đều bận rộn , thì đương nhiên gì còn rảnh để ý đến việc hái quả nữa.

Người bình thường chỉ mấy phút là thể hái đầy một chiếc giỏ đeo vai, đầy nửa tiếng gom cả một sọt.

Nhìn Thẩm Thiên Ân, chiếc giỏ tay cô còn lớn bằng cái bát ăn cơm, mép giỏ còn thắt nơ ren điệu đà. Cả buổi sáng trôi qua, trái cây trong giỏ đếm đầu ngón tay cũng thừa.

Nếu như chia tiền theo lượng quả mỗi hái , dù cả ngày Thẩm Thiên Ân chỉ hái một quả cũng chẳng ai trách cô .

tiền chia đều, Thẩm Thiên Ân hái ít thì tương đương với việc khác sẽ gánh phần cho cô nhiều hơn.

Vốn dĩ nhà cô chỉ cử một đứa con gái nhỏ đến tuổi thành niên đến hái quả, như là thiệt thòi cho dân trong thôn.

Bây giờ mắt , cô còn lười biếng một cách trắng trợn đến thế.

Một vài cố nhịn hai ngày, cuối cùng cũng thể nhịn thêm nữa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tu-em-gai-nu-phu-doc-ac-den-thien-kim-doan-sung/chuong-147-hai-nga-duong-mot-dich-den-1.html.]

Thấy giờ nghỉ trưa sắp đến, Thẩm Thiên Ân xách chiếc giỏ con con chuẩn xuống núi, lập tức đặt chiếc rổ tre lưng xuống, chặn ngay mặt cô.

"Sao thế, chuyện gì ?" Thẩm Thiên Ân mấy cô gái nhà quê đang chặn đường, ánh mắt lộ rõ ý đồ , nhíu mày hỏi.

"Cô cả." Người đầu là Lý Thúy Miêu, một cô gái năm nay mười chín tuổi, lớn hơn Thẩm Thiên Ân bốn tuổi, lên thị trấn học cấp ba, là trình độ văn hóa cao nhất thôn Phúc Thủy hiện tại.

Lý Thúy Miêu : "Người khác cả buổi sáng hái một rổ đầy, còn cô thì hái mười quả."

Lời Lý Thúy Miêu dứt, mấy cô gái khác cũng nhao nhao phụ họa theo: " thế! Cả buổi sáng trò gì, hái lâu như mà mới mấy quả. Bà nội chín mươi tuổi còn hái nhiều hơn cô chứ!"

"Chúng sáu giờ đến , cô bảy giờ mới tới, muộn hơn chúng cả tiếng đồng hồ!"

"Chắc chắn là ở nhà chải chuốt, trang điểm cho bản . Có thời gian đội mũ mặc váy, thời gian đến hái quả."

"Lười biếng như mà cô cũng ngượng."

"Quá đáng lắm ."

"Không ngượng."

Thẩm Thiên Ân một đám con gái nhà quê mắt, mồm năm miệng mười chỉ trích , nhịn mà trợn trắng mắt lên.

Sau khi chết, cô sống ở năm mười lăm tuổi, hề bất kỳ giai đoạn chuyển tiếp nào cả. Đối với Thẩm Thiên Ân, cô nàng sớm chẳng còn là cô bé mười lăm tuổi ngây thơ của kiếp nữa, mà là một tiểu thư nhà giàu, thích nghi với cuộc sống hào môn.

Nếu là , loại con gái nhà quê lam lũ, vất vả , đừng mặt cô , ngay cả tư cách liếc mắt một cái cũng .

Vốn dĩ, cô quen sống trong nhung lụa ở biệt thự nhà họ Bạch. Cái hoạt động hái trái cây , ban đầu cô thèm đến.

Nắng chang chang, sáng sớm tinh mơ bắt đầu hái quả. Trừ giờ ăn cơm , suốt thời gian còn đều phơi nắng mặt trời gay gắt, mãi cho đến khi mặt trời lặn mới phép nghỉ ngơi.

Bị phơi nắng một ngày như , đến việc đen sạm , chắc chắn da dẻ sẽ bong tróc cả một lớp, dưỡng bao lâu mới thể hồi phục .

Việc hái quả thế kéo dài mấy ngày liên tục, mà tiền cuối cùng chia tay, tính trung bình mỗi hộ gia đình đến năm tệ...

Kiếp , Thẩm Thiên Ân tùy ý mua một gói băng vệ sinh cũng tốn hơn năm tệ. Bây giờ ở thôn Phúc Thủy, lao động vất vả mấy ngày trời mà chỉ kiếm năm tệ, cô đúng là điên mới theo sự chỉ huy của đám dân trong thôn.

Loading...