Vì , tuy trong lòng hiểu rõ và chẳng mảy may hứng thú với bài diễn thuyết khích lệ của Bạch Cầm, nhưng nhiều nhất họ cũng chỉ giữ vẻ mặt thờ ơ, chút phấn khích, tuyệt nhiên ai dám lơ là về sớm, càng chẳng kẻ nào dám lớn tiếng phản bác Bạch Cầm.
Bạch Cầm vốn là thiên kim tiểu thư quyền quý cả đời, thể thấu hiểu những suy nghĩ thầm kín của đám giúp việc . Sau khi nhận phản hồi, bà chỉ đành đoán già đoán non, loanh quanh xoay sở đủ chiêu trò vô nghĩa.
Thế nhưng, bà càng loay hoay xoay sở, thái độ của càng lạnh nhạt, hờ hững.
Thế , thêm mấy ngày nữa lặng lẽ trôi .
Nếu khi Bạch Cầm trở về, địa vị của Tú Phân và Thẩm Huệ Huệ tương đương với Tô Chí Vũ, chỉ kém hơn một bậc so với Bạch Cầm - nữ chủ nhân nắm giữ quyền trả lương.
Bây giờ khi Bạch Cầm trở về, khiến sự so sánh trở nên rõ ràng, cách về thực lực giữa hai bên càng ngày càng phơi bày mồn một.
Vị nữ chủ nhân vốn cao cao tại thượng nay kéo tuột xuống khỏi bệ thờ, thậm chí còn bằng một cô bé mới mười lăm, mười sáu tuổi.
Dẫu miệng thốt lời nào, nhưng thái độ của giúp việc đối với Thẩm Huệ Huệ ngày càng thêm phần cung kính, nể trọng.
Dì Trương thấu chuyện, trong lòng cũng thầm lo lắng cho Bạch Cầm đáng thương.
Mới vỏn vẹn đầy nửa tháng mà chuyện đến nông nỗi .
Cứ đà thì e rằng chẳng chút nào.
Chẳng lẽ, Bạch Cầm thực sự sắp hất cẳng khỏi biệt thự ?
lúc , Bạch Cầm vốn loạn choạn như con ruồi mất đầu đột nhiên im lặng hẳn.
Không chỉ còn giở trò vặt vãnh, thậm chí còn chọn lối sống ẩn dật, ít khi khỏi phòng, như thể từ bỏ sự giãy giụa, an phận thủ thường trong căn phòng khách. Căn biệt thự vốn đang những con sóng ngầm cuộn trào trong chốc lát trả vẻ yên bình thường nhật.
Ban đầu dì Trương còn tưởng rằng Bạch Cầm Thẩm Huệ Huệ chọc tức đến mức suy kiệt cả lẫn tâm, đành tạm gác chuyện .
khi âm thầm quan sát thêm một thời gian, bà nhanh chóng nhận sự bất thường ẩn chứa bên trong.
Vốn dĩ Bạch Cầm thuận buồm xuôi gió cả một đời, từng đến trắc trở là gì.
Chỉ cần ở cạnh bà một thời gian, thể nắm rõ tính nết.
Thái độ của Bạch Cầm lúc giống như đang nhẫn nhục chịu đựng, mà càng tựa như một đang án binh bất động, chờ thời cơ chín muồi để tay một đòn tất thắng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tu-em-gai-nu-phu-doc-ac-den-thien-kim-doan-sung/chuong-131-muon-dao-giet-nguoi-1.html.]
Dì Trương bỗng nghĩ đến một . Nhân lúc phu nhân Bạch Cầm đang vẻ vui vẻ, dì đưa khăn mặt và quần áo sạch sẽ, lựa lời thăm dò: "Sau khi tới Kinh Đô, chẳng thấy tin tức gì từ Tô thiếu gia, giờ ạ..."
"Bố nó ở Kinh Đô, ông bà nội, ông bà ngoại cũng đều ở Kinh Đô cả. Nhiều lớn như , lẽ nào để nó đói khát ." Nhắc đến Tô Chí Vũ, Bạch Cầm liền cau mày, giọng đầy bực dọc.
Khi rời biệt thự, bà vốn chẳng mong Tô Chí Vũ ở nhà thể nên việc gì đại sự, chỉ cầu vững vàng định, duy trì hiện trạng chờ trở về.
Thế mà , Tô Chí Vũ để một đống bừa bộn cho bà xử lý.
Khiến bà khổ sở đến thế, suýt chút nữa thì tức đến thổ huyết.
Đối với phụ nữ ở tuổi của bà , tâm trạng quả thực vô cùng quan trọng.
Chưa đầy mấy ngày, Bạch Cầm ăn ngon ngủ yên, bản trong gương cũng thấy hốc hác trông thấy.
Tuy bà vẻ ngoài quá xuất sắc, nhưng nhờ cách chăm sóc bản mà trông trẻ hơn hẳn những cùng tuổi.
Nét trẻ trung chính là ưu thế lớn nhất của bà .
Thế mà chỉ vài ngày ngắn ngủi đó, đủ loại nếp nhăn thi xuất hiện mặt. Cứ như thể chỉ một đêm mà già hơn chục tuổi, trực tiếp trở nên già nua như những cùng tuổi.
Bạch Cầm càng gương mặt , lòng càng thêm hoảng loạn. Mà tâm trạng càng tệ thì càng mau già, quả thực là một vòng xoáy luẩn quẩn đầy cay nghiệt.
Nhìn Tú Phân ở chính viện ngày càng xinh hơn, sự chua xót và ghen tị trong lòng Bạch Cầm gần như trào dâng cách nào kìm nén .
May , những ngày tháng đen tối của Tú Phân và Thẩm Huệ Huệ sắp sửa kéo đến, họ cũng sắp tận hưởng hết những ngày tháng cuối cùng .
Nghĩ , Bạch Cầm vội vàng dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng xoa nắn gương mặt , chỉ hận thể ngay lập tức phẳng hết những nếp nhăn mới xuất hiện chỉ trong mấy ngày qua.
Dì Trương thấy Bạch Cầm tuy miệng lời tức giận, nhưng gương mặt chẳng hiện chút phẫn nộ nào.
Có thể thấy, mấy ngày qua, cơn giận đối với Tô Chí Vũ cũng vơi phần nào.
Một nào thể giận con mãi , huống chi Tô Chí Vũ là con trai. Bậc cha , ông bà thường xu hướng khoan dung hơn với con trai.
Dì Trương lập tức tiếp lời: "Dù Tô thiếu gia vẫn còn nhỏ dại, vẫn là đứa trẻ hiểu chuyện đời... Con trai mà, thường trưởng thành chậm hơn một chút, nhưng sức bật lớn về . Tuy bây giờ trông vẻ đáng tin cậy, nhưng đợi lớn thêm chút nữa sẽ là trụ cột vững chãi của gia đình."
Bạch Cầm nghĩ đến thành tích học tập của Tô Chí Vũ, là đứa cả hai nhà Bạch Tô cùng coi trọng. Bà miễn cưỡng gật đầu : "Cũng thằng bé bao giờ mới chịu lớn, đỡ đần cho bớt chút gánh nặng."