Tưởng Văn Văn gật đầu: “  .” Cô   khuôn mặt xem như non nớt của bạn : “Cô cũng cùng  sách với  .”
“Đọc sách  tác dụng gì.” Cô gái đó  cho là đúng, hiện giờ    còn  học nữa,  sách  tác dụng gì.
“Lỡ như  tác dụng thì , hơn nữa chúng  bình thường chẳng  việc gì,  sách g.i.ế.c thời gian dù  cũng  hơn mấy việc khác.”
Nữ thanh niên trí thức   : “Thế cũng đúng.”
Nhớ  gì đó, Tưởng Văn Văn cau mày: “Khoảng thời gian  chúng   nhất nên đào nhiều rau dại, quả dại, lương thực cũng ăn tiết kiệm hơn.”
“Tại  ?”
“Cô xem thời tiết kìa, chuẩn  nhiều hơn  sai .”
Cô  nhớ rõ   thời gian  của kiếp , hiện nay   vẫn đang ngóng trời mưa, nhưng cô   ít nhất  đến tháng bảy, trời sẽ  đổ một giọt mưa nào. Hơn phân nửa hoa màu c.h.ế.t héo trong ruộng, đội trưởng Vương gắng gượng chịu áp lực nộp lương cho bên , dựa  lý lẽ để chống , cuối cùng giữ  phần lớn lương thực.
 dù  như , lương thực vẫn thiếu cực nhiều, một  nhà đông  trong thôn, cơ thể  chịu đựng , đều c.h.ế.t đói  năm nay.
Giống như nạn đói những năm đầu , tình cảnh địa ngục nhân gian hiện tại cô  nhớ  vẫn cảm thấy sợ hãi. Nếu như   cha  cô   ngóng  bên  nháo mất mùa, nghĩ trăm phương ngàn kế gửi chút đồ, e là cô  cũng c.h.ế.t đói .
Nghĩ tới đồ mà cha  gửi tới cô  còn chia cho Lý Tri Tân, trong lòng lập tức ghê tởm giống như nuốt  ruồi.
Tưởng Văn Văn lo sợ nạn đói  tới,  đường trở về Tiêu Hiểu và Vương Vệ còn đang  Lý Tri Tân.
Tuy  đánh Lý Tri Tân thành đầu heo, Vương Vệ vẫn  áp nổi sự tức giận trong lòng. Anh  vợ  ,   thích vợ  là điều bình thường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tu-dai-lao-gia-da-xuyen-qua-cuoi-chong-ngheo/chuong-96.html.]
Mặc dù trong lòng ghen ghét, nhưng vẫn thầm đặt ranh giới cuối cùng cho , chỉ cần nhưng tên đó thích ở xa xa,   gần Tiêu Hiểu,  liền coi như  .
 tên chó má Lý Tri Tân   dám   khỏi miệng, điều   nhịn  nổi nữa, suốt đường  còn dặn dò Tiêu Hiểu: “Sau  em cách xa   chút.”
Tiêu Hiểu lanh lảnh đồng ý một tiếng: “Biết  ạ, em  thấy   liền buồn nôn,    em cũng sẽ  tới  mặt  .”
Cô  điều như , Vương Vệ  kìm  xoa xoa đầu cô, trong lòng sảng khoái  thôi, nhưng ngoài miệng vẫn cứng rắn : “Tốt nhất em nên nhớ kĩ lời của , nếu  em ngốc như ,  khác lừa em dễ như chơi.”
“Anh mới là đồ ngốc.” Tiêu Hiểu lườm  một cái,  cái gì cũng chẳng   còn  cô ngốc.
Vương Vệ  xong ồ một tiếng, nhướng mày : “Tiêu Hiểu, bây giờ em to gan nhỉ, dám  chồng em ngốc luôn ?” Cứ  hỏi khắp thôn xem,   thông minh hơn  !
Tiêu Hiểu  tủm tỉm gật đầu: “Anh  từng  qua câu   ,  ngốc  phúc của  ngốc, chúng    đều là   phúc,   ngốc thì  ?”
Vương Vệ    đồ ngốc, với cả  thấy câu     vớ vẩn,  định phản bác, liền thấy khóe miệng Tiêu Hiểu hạ xuống, hửm một tiếng với : “Anh  đồng ý?”
“Đồng ý, đương nhiên đồng ý, em  đúng, vẫn là ngốc một chút  hơn.” Còn cứng miệng nữa thì  thu thập mất.
Tiêu Hiểu sửa sang  quần áo cho Vương Vệ, cưởi tủm tỉm : “Thật  lời.”
TBC
Mặt Vương Vệ lập tức đỏ lên, khó chịu phản bác: “Tiêu Hiểu, lời    rõ ràng,     lời em,  là trong lòng cảm thấy câu  đấy đúng mới đồng ý. Em đừng tưởng rằng  đang chiều theo ý em.” Nói xong hung hăng một đạp đá văng hòn đá bên cạnh, cắn răng bổ sung một câu: “Anh   nguyên tắc đấy!” mặc kệ trong lòng nghĩ như thế nào, mặt mũi tuyệt đối  nhận thua, uy phong của cánh đàn ông cũng  thể để mất.
Tiêu Hiểu thấy Vương Vệ già mồm, giống như  thấy rõ ràng là một con mèo con, nhưng cứ phát  tiếng hổ gầm, ý  trong mắt càng thêm sâu: “Anh  thế nào thì chính là thế đấy.”
“Vốn là thế mà, đừng tưởng rằng     em đang gạt .” Vương Vệ nổi đóa vò đầu bứt tóc.
“Đâu , em thích  mà,   gạt  . Anh  tin em hả?”  xong cô ủy khuất  Vương Vệ, trong mắt  ngân ngấn nước mắt.