“Dừng.” Tiêu Hiểu   xem   diễn tiết mục thâm tình  chuyên nữa: “Làm khó  tự tin về bản   như , tuy nhiên điều đáng tiếc là,  giờ   từng thích ,  đây  thích,    càng ! Nếu như  còn xuất hiện  mặt   nào nữa, cẩn thận   cho chồng , bảo   đánh c.h.ế.t !” Nói  cô giơ nắm đ.ấ.m lên, nhưng cơ thể nhỏ nhắn xinh xắn, trông cứ hung dữ một cách đáng yêu.
Lý Tri Tân thấy  ngẩn ,  đó  khổ : “Anh   Nhị Muội, em quả nhiên vẫn còn trách . Người ngang tàng bạo ngược như Vương Vệ  thể cho em hạnh phúc, em yên tâm,  nhất định sẽ dẫn em thoát khỏi bể khổ.”
Lý Tri Tân  hiểu tiếng  như , quan trọng nhất chính là    Vương Vệ là bể khổ, lời  khiến Tiêu Hiểu  nhịn nổi nữa. Vốn dĩ Tiêu Hiểu     dừng bước chân, cô  Lý Tri Tân khinh miệt  nhạo một tiếng, khóe môi nhếch lên độ cong  mà  giống y Vương Vệ.
Cô đánh giá cả  Lý Tri Tân một lượt giống như  hàng hóa, khó hiểu hỏi  : “Ở điểm thanh niên trí thức của các   gương ?”
Lý Tri Tân  hiểu.
“Nếu như ,  hẳn là  từng soi. Anh tự  bản  xem, rõ ràng dáng dấp  xí,  còn thích    mẩy, , cảm thấy híp mắt, giả vờ  vẻ thâm tình là  thể mê đảo cả đống thiếu nữ kém hiểu  chắc? Có   cảm thấy chính    sức hút, chỉ cần ngoắc ngoắc ngón tay là các cô gái sẽ bổ nhào    đúng ?” Tiêu Hiểu thật sự  nghi hoặc tại  Lý Tri Tân  cảm thấy tướng mạo của    thể mê hoặc  cô, so sánh với Vương Vệ, bộ dáng  của   chẳng   xí  .
Xấu…  xí?
Tiêu Hiểu  mà đánh giá   như thế!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tu-dai-lao-gia-da-xuyen-qua-cuoi-chong-ngheo/chuong-93.html.]
Đối với tướng mạo của , Lý Tri Tân vẫn luôn  kiêu ngạo, thế mà Tiêu Hiểu     xí? Điều  còn khiến   chấn kinh hơn so với cái tát hồi nãy.
 Lý Tri Tân hết   tới  khác  Vương Vệ  ,   chọc Tiêu Hiểu nổi giận.
Cô   mặt  Vương Vệ, liền nhắm  điểm đau của Lý Tri Tân mà đánh: “Anh tự cảm thấy  là  thành phố, cho dù bây giờ tới tham gia sản xuất ở nông thôn, cũng cao quý hơn  trong thôn đúng ? Anh tự cho rằng  văn minh lễ độ, bất kể  ai, đều cảm thấy  khác thô lỗ kém hiểu ? Để  đoán nhé,   lúc ở nhà  đẻ  tiếp cận , chẳng qua là vì miếng ăn thôi đúng chứ, hiện giờ  giở chiêu , đây là  một chiêu mà dùng nhiều    ? Anh dối trá, ích kỉ, lăng nhăng, tự cho  thượng đẳng hơn , kì thật chẳng qua chỉ là một kẻ vô dụng vì miếng ăn mà  thể bán cả nhan sắc của  mà thôi, ăn mày còn cao quý hơn , ít    là dùng chính đôi bàn tay của  để kiếm cơm ăn. Ồ,  quên mất,  căn bản   nhan sắc, hết   tới  khác  tự nhận là mê , đem khuôn mặt giả tạo tự cho rằng  mê   quyến rũ, mời gọi  khác giống như kĩ nữ  đường  đây .”
Ngữ điệu của cô  nhanh  chậm, mỗi chữ đều  vô cùng rõ ràng, lọt  trong tai của Lý Tri Tân, từng chữ đều thành một con d.a.o sắc bén, xé nát tất thảy ngụy trang của  . Ngụy trang mà   vẫn luôn tự cho rằng  mỹ  tì vết cứ như thế  lột xuống một cách đẫm máu.
Tiêu Hiểu thấy Lý Tri Tân  xong sắc mặt trắng bệch, nhếch môi cho một đòn cuối cùng: “Xin hỏi Lý đại mỹ nhân,  dùng chiêu  câu  bao nhiêu khách?”
Lý Tri Tân lảo đảo lui về  một bước, hốc mắt thít chặt,  chăm chăm Tiêu Hiểu giống như  thấy ma quỷ: “Cô   Tiêu Hiểu, Tiêu Hiểu là một cô gái nông thôn   thể   những lời như ? Nói, cô là ai?” Sao  thể mỗi chữ như dao, đào bới nỗi âm u nơi sâu nhất đáy lòng   .
Tiêu Hiểu khẽ , sự lạnh lẽo bén nhọn  nãy nháy mắt biến mất, hai mắt cong thành hình trăng khuyết, nghi hoặc hỏi  : “Anh đang  gì ,     hiểu?    Tiêu Hiểu thì  thể là ai?” Đuôi mắt cô hếch lên: “Còn thích  ?”
TBC
“Cô...cô...” Lý Tri Tân chỉ  Tiêu Hiểu ngón tay cũng bắt đầu run rẩy,  đó   còn cảm thấy Tiêu Hiểu  , hiện giờ   dáng vẻ vô hại  của cô, rõ ràng chính là nữ ma quỷ đội lốt da , khí lạnh chạy thẳng từ gót chân lên đến  gáy.