Người thợ hồ  xưng là chú Trương  Vương Vệ   thì cực kì sốt ruột, bản lĩnh ông   yếu,  thể kiếm   ít công điểm cho đội, ở trong thôn  mấy phần uy danh, nếu như      mặt ông  là Vương Vệ, ông  sớm   nhịn .
 đúng là bệnh nghề nghiệp, ông  chính là thợ xây tường,  thấy vật liệu  liền kiến liệp tâm hỉ[1].
[1]Gặp  thứ  thích mà thèm.
“Cái … là chú  sai , vợ của    bản lĩnh, thứ  thật sự  .” Ông    cô gái Tiêu Hiểu   thế nào mà mèo mù vớ  chuột c.h.ế.t mày mò   vật liệu xây nhà  đến , hiện giờ Vương Vệ rõ ràng  ông  khen Tiêu Hiểu, ông  liền buông bộ mặt già để khen.
TBC
Vương Vệ   mặt mày lập tức giãn , khóe môi khẽ giương lên, thế mà lúc     ham  trò chuyện cùng với thôn dân mà xưa nay   từng giao du bao giờ,   vẻ mất tự nhiên ho khan một cái: “Chú Trương, chú thật sự cảm thấy như  hả? Vợ của cháu cũng   đến   nhỉ?
Chú Trương: “....Có,  mà, còn  hơn so với lời chú , Vương Vệ ,   cưới  một  vợ !” Chú Trương trong lòng  phức tạp, khóe môi giật giật, Vương Vệ ngoài miệng khiêm tốn, nhưng  mặt  là dáng vẻ chú cứ tận lực mà khen, khiến     lơ cũng khó.
Ý  trong mắt Vương Vệ càng tăng lên: “ .” Sau đó  liền  về cách trộn loại bê tông đặc biệt , thực  quan trọng nhất pha trộn bên trong chính là đá  photpho, dạo  Tiêu Hiểu  vòng quanh thôn Tiểu Tiền mấy , phát hiện loại đá  tính kết dính vô cùng mạnh, cô tìm cách  khi tách nguyên chất  trộn  trong đất sét,  trộn thêm mấy thứ khác như cát, đá, tro thảo mộc, cùng với một chút dịch  thể lên màu, thí nghiệm  tỉ lệ  nhất, mới   loại bê tông đặc biệt .
Tiêu Hiểu  hiệu quả tạo  ở trong mắt thôn dân của thôn Tiêu Hiểu sẽ  cỡ nào, liền  với Vương Vệ từ sớm, nếu như   tới hỏi, thì cứ trực tiếp  cho bọn họ.
Đá lân ban màu trắng   nhiều, chẳng qua là tiện tay điều phối thôi,  cần thiết giấu diếm  khác.
Chú Trương   công thức pha trộn, xoa xoa tay vui vẻ rời .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tu-dai-lao-gia-da-xuyen-qua-cuoi-chong-ngheo/chuong-90.html.]
Vương Vệ ngẩng đầu  trời, mặt trời đỏ rực to lớn treo  bầu trời,  nhiều  nóng đến cởi đồ . Anh khẽ : Hôm nay thời tiết thật !
Bởi vì hai vợ chồng Tiêu Hiểu cung cấp cơm nước ,  tới giúp càng ngày càng nhiều, tốc độ xây nhà cũng tăng nhanh lên.
Bận bịu như   hơn một tháng, thế mà  xây   cấu trúc cơ bản.
Tiến độ xây nhà khả quan, nhưng thôn dân của thôn Tiểu Tiền  dần dần nổi lên lo lắng.
Đã tiến  cuối tháng năm, sắp  tháng sáu, gần hai tháng liền,  hề rơi xuống trận mưa nào, mặt trời  đỉnh đầu chiếu xuống mặt đất như lửa đốt.
Con sông chảy qua thôn Tiểu Tiền   năm thì đây chính là thời điểm dâng nước, nhưng năm nay   dấu hiệu cạn, mực nước giảm xuống  nhiều,  lộ  vết nứt ở lòng sông.
Hoa màu trong ruộng gần chết, tuy  ăn cháo cùng thịt thơm ngon, nhưng những thôn dân tới giúp đỡ vẫn mặt đầy vẻ u sầu.
“Ông trời  cho con  đường sống, năm ngoái còn  thu hoạch vụ thu  tuyết rơi, năm nay   rơi giọt mưa nào, thế   mà sống!” lúc ăn cơm  một  đàn ông trung niên mở miệng .
“Ông  đúng đó, khó khăn lắm mới  thể cơm no mấy năm,  gặp  kiểu thời tiết như , ôi!” Nói  bưng bát lên cho hết cháo  trong miệng.
Lý Tri Tân với mấy nam thanh niên trí thức khác cũng thuộc đội ngũ giúp đỡ. Các thôn dân đều ăn  đủ no, huống chi là bọn họ vốn  chẳng  chia nhiều lương thực. Vì để ăn chực một bữa ăn, Lý Tri Tân cũng  để ý mặt mũi.
Anh   lời thôn dân , lòng cũng để ý hơn, thu hoạch  , các thôn dân   chia lương thực, bọn họ liền càng  chia ít, ai bảo bọn họ kém cỏi, kiếm  ít công điểm chứ. Trước khi tới giúp đỡ,    liên tiếp ba ngày chỉ ăn một cái bánh bột nhân rau dại ,  đó liều mạng uống nước.