Vương Đức Thắng cho Vương Vệ một ánh mắt, Vương Vệ liền  lên   mặt  : “Mọi  yên tâm, mấy  giúp  xây nhà, Vương Vệ  tuyệt đối sẽ  bạc đãi  , sẽ  để   đói bụng  việc, mỗi bữa còn  thịt.”
Mỗi bữa  thịt?
Nghe đến đây, cho dù là đàn ông  phụ nữ thì hai mắt đều lập tức phát sáng. Năm ngoái trong đội nuôi mười mấy con lợn, nhưng chỉ để  một con, bảy tám chục gia đình chia  một con lợn,  thể chia  bao nhiêu thì tưởng tượng  .
Có  nhiều   nhiều tháng   thấy thức ăn mặn .
 lời Vương Vệ  bọn họ  dám tin,   nghi hoặc hỏi: “Thật sự  thịt ?”
Vương Đức Thắng   nên lên tiếng : “Bản lĩnh của Vương Vệ   đều ,     thịt thì nhất định sẽ  thịt,  đảm bảo   . Đương nhiên, đến lúc đó   đừng  ăn thùng uống vại, nếu là như , cho dù  săn hết thú ở  rừng thì cũng  đủ cho mấy thùng cơm là  .”
Ông    , các xã viên ồn ào  lên.
Có  hô to: “Có thể  chút thịt mỡ lèn bụng là  .”
Cả sân phơi thóc nhất thời  vang.
Vương Vệ lập tức quyết định ba ngày  sẽ  nền móng,  của thôn Tiểu Tiền xây nhà đều sẽ đào đất sét ở bên sông, đá gỗ và các vật liệu cũng lấy ngay tại chỗ, dựa theo cách xây như , ngoại trừ nhân công và cơm nước,    tốn một đồng nào.
TBC
 Vương Vệ xem trọng nhà của hai  họ như , Tiêu Hiểu cũng hi vọng  thể    nhất trong điều kiện  hạn, cô quan sát cẩn thận những vật liệu ở gần thôn Tiểu Tiền, cuối cùng thử nghiệm vài , trong điều kiện  hạn cuối cùng cũng thử nghiệm  một loại bê tông phù hợp với phối chế xây nhà, nhân tiện cũng  bản vẽ  vẽ  cho Vương Vệ .
Từ  khi Tiêu Hiểu   dịch bồi dưỡng, Vương Vệ cũng  mặc dù vợ  vụng về, nhưng đầu óc  cực kỳ thông minh. Những việc nặng nhọc  ai cũng   nhưng đầu óc thông minh thì   ai cũng .
Vương Vệ  hề nghi ngờ những gì cô , quyết định lúc xây nhà sẽ sẽ  theo cách mà Tiêu Hiểu .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tu-dai-lao-gia-da-xuyen-qua-cuoi-chong-ngheo/chuong-79.html.]
Nhân công, bản vẽ, vật liệu đều  giải quyết.   nấu cơm  trở thành vấn đề khó khăn.
Để Tiêu Hiểu nấu cơm cho nhiều  như , còn  bằng trực tiếp để   đói bụng.
Hai  suy nghĩ một chút, quyết định để cho mấy  Tam Muội giúp nấu cơm. Mấy cô gái nhà họ Tiêu cũng  việc  nhanh nhẹn, giúp hai  họ nấu cơm, ít nhất còn   bữa cơm no.
Tối hôm đó, Tiêu Hiểu và Vương Vệ đến nhà họ Tiêu.
Lúc hai  họ đến, nhà họ Tiêu đang chuẩn  ăn cơm tối. Nói chính xác là cơm trưa và cơm tối gộp  cùng .
Mắt thấy thời tiết càng ngày càng  đúng,  Tiêu  tiết kiệm hơn so với thường ngày  nhiều. Trong nhà trừ Tiêu Quốc Hưng mỗi bữa đều ăn lương thực mịn  hề  đổi , những  khác đều ăn cháo lương thực thô trộn với rau dại,  thể ăn  lưng    tệ .
Bây giờ  là đem bữa trưa và bữa tối gộp  với , tránh để bữa trưa ăn từ quá sớm, buổi tối lúc lên giường  lăn qua lăn   ngủ .
 lúc gặp  giờ cơm, mặc dù  Tiêu  tình nguyện  tốn thêm lương thực, nhưng vẫn   vài cái bánh rau củ dại. Bà  vẫn còn hi vọng Tiêu Hiểu cho thêm vài con thú hoang để bồi bổ cho Quốc Hưng.
Vương Vệ và Tiêu Hiểu ngày nào cũng ăn lương thực  trồng từ dịch bồi dưỡng, đối với những thứ  bàn cơm nhà họ Tiêu đương nhiên là   khẩu vị gì, hai  ăn một cái bánh  đặt đũa xuống.
“Nhị Muội,   ăn?” Mẹ Tiêu thấy Tiêu Hiểu và Vương Vệ chỉ đụng  một cái bánh, trong mắt thoáng qua vui mừng, bánh  còn  thể giữ  buổi tối  đồ ăn đêm cho Quốc Hưng.
“Chúng con ăn .” Tiêu Hiểu thực sự  thích nổi  Tiêu, lạnh nhạt trả lời một câu.
“Cũng đúng, con rể  bản lĩnh lớn như , các con ăn uống còn  hơn nhà chúng . Chỉ là đáng thương cho em trai con, còn nhỏ như  mà   đói. Nhị Muội ...” Bà  dụi dụi mắt, đang định bóng gió hỏi Tiêu Hiểu tại  gần đây  mang thú hoang về nhà nữa, Tam Muội bỗng nhiên đặt mạnh cái bát lên bàn.
Mẹ Tiêu  dọa sợ: “Con bé , đang ăn cơm đó, nếu như cái bát   vỡ thì   ?”
“Mẹ,   thể đừng  những lời  thành    ? Mẹ  Quốc Hưng mà xem...” Cô  chỉ  Tiêu Quốc Hưng béo núc ních: “Có chút nào giống dáng vẻ từng  đói ? Mẹ hận  thể thắt lưng buộc bụng tất cả   trong nhà, đem lương thực nhét  bộ  bụng nó, còn  những lời   gì?”