Trên đường , Triệu Yến  sức oán trách chồng và  chồng với Phùng Xuân, đặc biệt là cực kỳ bất mãn với câu cưới vợ là quên luôn cha   chị em của Vương Anh ngày đó  với  cả Vương và  hai Vương.
“Nhị Muội, em  xem?” Triệu Yến cảm thấy Tiêu Hiểu lợi hại, oán trách với Phùng Xuân xong còn  nhịn  nghiêng đầu hỏi cô.
Tiêu Hiểu  : “Em  hiểu mấy thứ .” Đây là chuyện riêng của nhà họ Vương, chỉ cần bọn họ  chọc đến Vương Vệ, cô cũng   hứng thú xen .
Triệu Yến thấy Tiêu Hiểu   dính đến những chuyện rác rưởi xúi quẩy  của nhà họ Vương, haiz một tiếng  tiếp: “Chị cảm thấy em  lợi hại, quan trọng là chú tư còn  thương em. Chị và em dâu hai  gặp   đàn ông  nên mới chịu nhiều ấm ức như .”
Phùng Xuân   đồng ý: “Cha bọn trẻ  , dù  cũng là em gái ruột, cũng   lóc cầu xin   như  ,  chồng  lên tiếng,   còn  thể  gì?”
Triệu Yến   thì bĩu môi.
Ba   đến bờ sông,  nhiều trẻ con đang bơi lội  nước, còn   đang bắt cá mò tôm, cũng  ít  ở bờ sông giặt quần áo rửa rau. Cũng may nước  luôn luôn chảy, nếu  Tiêu Hiểu thật  dám tưởng tượng bọn họ   thể uống .
Ba  chọn lấy một chỗ, trong chậu của Tiêu Hiểu chỉ  một bộ quần áo của Vương Vệ, cô học theo dáng vẻ của Triệu Yến và Phùng Xuân,  hết cho quần áo xuống sông  ướt ,  đó bắt đầu dùng tay vò.
Chưa vò  bao lâu  cảm thấy tay  đau,  thấy sóng nước gợn lăn tăn   nhịn  ý nghĩ, dứt khoát cởi giày  xắn quần lên  xuống sông giặt.
Da của cô trắng hơn cả sương vượt qua cả tuyết, ánh mặt trời  chiếu , càng lộ vẻ trong suốt sáng bóng của làn da. Triệu Yến  thấy  kìm  kêu lên thành tiếng: “Em dâu, chân của em trắng quá  mất.”
Cô  kêu lên như ,  nhiều  đều  qua. Cho dù là nam  nữ  khi ánh mắt chạm  nửa đoạn  bắp chân của Tiêu Hiểu đều  dứt  .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tu-dai-lao-gia-da-xuyen-qua-cuoi-chong-ngheo/chuong-77.html.]
Nếu   oan gia ngõ hẹp,   giặt quần áo  Tưởng Văn Văn bắt gặp,   Tưởng Văn Văn   mặt, cô   giọng  của Triệu Yến thu hút cũng chú ý đến bắp chân lộ  bên ngoài của Tiêu Hiểu.
Làn da trắng mịn sáng bóng đó giống như một món đồ sứ quý giá khiến cô  cũng thất thần trong phút chốc. Sau khi tỉnh táo  thì  chút thẹn quá hóa giận, Tiêu Hiểu là tình địch của cô ,  mà cô    nửa bắp chân của tình địch  mê mẩn là thế nào chứ? Mấu chốt là tình địch  còn là phụ nữ.
Cô  đến gần   rõ hơn một chút, các loại mỹ phẩm của các thương hiệu lớn ở đời  đều   hiệu quả đến ,  da của Tiêu Hiểu   như  chứ?
“Tiêu Hiểu, em còn  mau lên bờ cho ông đây?” Tiêu Hiểu  mới xuống nước   bao lâu, giọng  âm trầm của Vương Vệ bỗng nhiên từ  bờ truyền xuống.
Tiêu Hiểu ngẩng đầu  lên, chỉ thấy Vương Vệ  lội xuống nước: “Sao em    lời như , quên là cơ thể em yếu ớt đến mức nào  ?” Trận ốm lúc mới gả  nhà  bây giờ Vương Vệ nhớ  trong lòng vẫn cảm thấy sợ.
TBC
Tiêu Hiểu yếu ớt phản bác một câu: “Đã điều dưỡng  .” Có điều vẫn theo Vương Vệ  lên bờ, cô cũng  thích  nhiều   như .
Bỗng nhiên trượt chân một cái, nếu   Vương Vệ nhanh nhẹn, cô  ngã thẳng  trong dòng nước.
Vương Vệ cau mày: “Em  em xem, vô dụng như , nếu như   đến thì   ướt như chuột lột.” Nói xong dứt khoát bế ngang Tiêu Hiểu lên,  khi lên đến bờ, bỗng nhiên phát giác những  khác đều đang  chằm chằm  đôi chân mà Tiêu Hiểu để lộ  ngoài.
Vương Vệ nhất thời mây đen đầy đầu: “Nhìn cái gì mà ?”
Một tiếng gầm  khiến chim chóc bay tán loạn, những  đang xem thực sự  dọa sợ nhanh chóng thu hồi tầm mắt.
Dù  Tưởng Văn Văn kiếp  cũng  sống  lâu,  chút hiểu  Vương Vệ, cũng  sợ  bao nhiêu, cô  thỉnh thoảng vẫn  chằm chằm  chân của Tiêu Hiểu, suy nghĩ xem  nên hỏi cô rốt cuộc  chăm sóc như thế nào.
“Cô còn ?” Vương Vệ đặt Tiêu Hiểu xuống, xé gấu quần của cô , ngẩng đầu lên thì thấy Tưởng Văn Văn vẫn còn đang  chằm chằm  chân của Tiêu Hiểu, bộ dáng như  si mê , nhất thời hung hăng trừng mắt  cô  một cách phòng . Người phụ nữ ...chẳng lẽ là  suy nghĩ gì với Tiêu Hiểu? Khó trách   cô  còn  dùng bánh bao độc c.h.ế.t , thì  là  loại trừ  chồng hợp pháp là ,  đó cướp Tiêu Hiểu .