“Giả bộ, em giả bộ, ông đây coi như   rõ em ...” Ban đầu  tưởng rằng Tiêu Hiểu là một con thỏ run rẩy  lá gan bé xíu. Sau đó khi cô  đầu tiên nổi giận với  ở  lớp băng,  cũng  cho dù Tiêu Hiểu là thỏ thì cũng là con thỏ  hàm răng sắc bén,  thể cắn .
Sau đó   nhận    cực kỳ sai lầm,  nó chứ đây   là thỏ, rõ ràng là một nữ yêu tinh bách biến,  con thỏ nhà ai   thể mặt  đổi sắc   sinh con với ,  còn dùng loại...loại ánh mắt quyến rũ như mang theo tia điện  chứ?
  … yêu thích bộ dạng  của Tiêu Hiểu.
Khóe miệng Tiêu Hiểu cong lên: “Vậy   thấu  thì  thế nào? Không cần em nữa ? Đừng mà, chồng, em  thể rời khỏi , hu hu hu...”
“Được , chơi đủ ? Làm việc !” Vương Vệ cảm thấy  mệt tâm,  thực sự   cách nào với Tiêu Hiểu, đánh thì chắc chắn là  thể đánh, chỉ cần  nặng lời một chút thì cô  còn . Nước mắt của Tiêu Hiểu còn  rơi xuống, bản    đau lòng  ,  thế nào cũng   là việc mua bán  lợi, bản   thương một vạn  nhưng   thể  tổn thương đối phương một phần.
“Ồ.” Tiêu Hiểu thấy đùa đủ , lập tức thu  biểu cảm, ngoan ngoãn ồ một tiếng, để mặc Vương Vệ dắt  khắp nơi.
Những nơi  ở trong thôn hoặc là đều   lên kế hoạch hoặc là  chút màu mỡ thì cũng   khai hoang thành đất trồng trọt.
Hai   xem hơn nửa ngày, cuối cùng cũng chọn  một nơi, cách chân núi  xa, địa thế cũng  coi là bằng phẳng, nếu   xây một cái sân cũng  thuận tiện, quan trọng hơn là nếu như xây nhà ở  chân núi thì   bọn họ  lên núi cũng tiện hơn nhiều.
Điểm   duy nhất chính là cách trung tâm của thôn khá xa, xung quanh   mấy hộ gia đình. Có điều điểm   thể là khuyết điểm với  khác, nhưng Vương Vệ  thích nó.
“Chúng  chọn chỗ ,   ?” Vương Vệ  qua,  tiên là hỏi ý kiến của Tiêu Hiểu. Nếu như Tiêu Hiểu  đồng ý,  sẽ   hai lời mà lập tức đổi. Đương nhiên đây cũng chỉ là nghĩ ở trong lòng,  tuyệt đối sẽ  để Tiêu Hiểu   .
TBC
Tiêu Hiểu ‘ừ’ một tiếng: “Chỗ  chọn thì chính là  nhất.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tu-dai-lao-gia-da-xuyen-qua-cuoi-chong-ngheo/chuong-63.html.]
Trước nay cô  từng keo kiệt lời ngon tiếng ngọt, khiến Vương Vệ  ảo giác như ngày nào cũng  ngâm trong đường mật ngọt ngào.
“Sao em    chút chủ kiến nào ?” Ngoài miệng thì chê, nhưng sự phấn khởi ở lông mày  tiết lộ tâm trạng thực sự của .
“Sao nào? Chỗ  chọn thì chính là  mà, còn  để cho    thật ?” Hai mắt Tiêu Hiểu cong cong, như giả như thật mà than phiền.
Vương Vệ  nịnh nọt đến lâng lâng, dường như  bay thẳng lên trời,  ho khan một tiếng, xoa xoa đầu Tiêu Hiểu: “Sau  em đừng khen chồng  như   mặt  khác, nếu    chắc chắn sẽ nghĩ rằng em da mặt dày.”
Tiêu Hiểu ‘ừ’ một tiếng: “Em  , em sẽ tận lực kiềm chế. Có điều nếu như vì  quá  khiến em  nhịn  thì  đừng  trách em.”
Trong nháy mắt khiến Vương Vệ  kìm   ăn ngay cô  trong bụng,  nắm lấy chóp mũi Tiêu Hiểu một chút: “Ngốc nghếch!”
Nếu như  quyết định chỗ, Vương Vệ cũng  đảm bảo chắc chắn chuyện . Vừa  lúc  trời cũng  tối, Vương Vệ và Tiêu Hiểu mang theo một con gà rừng  đến nhà của đội trưởng thôn Tiểu Tiền.
Tiêu Hiểu tò mò hỏi Vương Vệ: “Tại    mang gà theo?”
Về phương diện ăn uống Vương Vệ  hề hào phóng một chút nào, trừ việc thỉnh thoảng cho mấy đứa nhỏ nhà họ Vương một ít thức ăn thừa , chỉ  vài  Tiêu Hiểu   nổi vẻ xanh xao thiếu dinh dưỡng của mấy chị em nhà họ Tiêu, Vương Vệ nể mặt cô nên mới cho một ít.
“Nhờ    việc, đương nhiên là quà càng nhiều càng .” Trước    là   hiểu những điều  mà là khinh thường, cũng  cần   . Dù   cũng chỉ  một ,    thì . Bây giờ thì khác ,  thêm một trách nhiệm ngọt ngào nữa,   đem tất cả những thứ  nhất  thế gian đưa cho Tiêu Hiểu.
Tiêu Hiểu là công chúa nhỏ của nhà họ Tiêu,  là bậc thầy trong khoa học kỹ thuật,  khác chỉ  đến nhờ cô giúp đỡ. Có điều Vương Vệ   cô cũng hiểu , gật đầu tỏ ý  hiểu.