Tiêu Hiểu là  đói tỉnh, bụng réo ục ục  ngừng,  đây cô  từng chịu đói bao giờ,  ngờ cảm giác đói bụng  khó chịu như thế.
Cỗ  thể    là  suy dinh dưỡng, cô quả thực khó mà tưởng tượng, đến cả bụng cũng  lấp đầy, đây rốt cuộc là  cảnh nghèo khó tới nhường nào.
Vào lúc cô đang ấn chiếc bụng khó mà chịu đựng chuẩn  rời giường, Vương Vệ bưng một chiếc bát lớn sứt mẻ tiến ,  đến  giường, trực tiếp đưa bát cho cô: “Tốn hai hào tiền, nhớ đấy,    trả cho .” Đây là   nhà ăn nhỏ của trạm y tế mua, mặc dù   ăn  một nửa, nhưng   gì  cũng cứu Tiêu Hiểu một mạng, ơn cứu mạng hai hào tiền là   thể báo đáp  ! Cho nên đem hai hào tiền quy hết về  Tiêu Hiểu, Vương Vệ một chút gánh nặng tâm lý cũng  .
Tiêu Hiểu nhận lấy bát, hạt cơm   ố vàng, bên  đặt hai miếng thịt   là thịt gì, bên cạnh còn đặt hai thứ tròn tròn màu vàng.
Tiêu Hiểu cầm một cái bánh bao ngô lên,  chân thành hỏi: “Đây là cái gì?” Cô   nên biểu hiện  ngoài mặt, nhưng đồ bỏ  miệng,  khi  rõ cô thật sự   nuốt trọn.
Vương Vệ ngạc nhiên: “Đầu óc cô sốt hỏng  hả? Bánh bao ngô mà cô   luôn ?”
Tiêu Hiểu ồ một tiếng ngẩng đầu  với Vương Vệ: “Em lừa  đấy, em đương nhiên  bánh bao ngô , , em chính là xem xem   đau lòng em  thôi.”
Ai ngờ câu  của cô  thốt , Vương Vệ lập tức giống như  dọa mà chợt lùi về  hai bước: “Cô...cô  linh tinh gì , cô ăn của cô .” Nói xong cứng ngắc  , ba bước gộp thành hai bước nhanh chóng  khỏi phòng. Xem  câu  đó  nghĩa là  Tình  sai , nếu như   thích , Tiêu Hiểu để ý liệu   quan tâm cô  để  gì? Vương Vệ phiền não lau mặt một cái, ôi, nha đầu  thật là quá    hổ .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tu-dai-lao-gia-da-xuyen-qua-cuoi-chong-ngheo/chuong-6.html.]
Dù Tiêu Hiểu  thông minh  nữa, cũng  thể   hoạt động tâm lý của Vương Vệ rối rắm như nào, cô nghi hoặc   cửa một cái, liền thu tầm mắt về, dùng đầu ngón tay chọc chọc hai cái bánh bao ngô, tuy nhiên trải qua đủ kiểu thủ pháp nấu nướng phiền phức, so với những đồ ăn khác mà , bánh ngô chẳng  bao nhiêu dinh dưỡng, chẳng qua là đồ mà   lâu lâu  đổi khẩu vị mà thôi.
Tiêu Hiểu cầm bánh bao ngô lên cắn một miếng, bột ngô nghiền chẳng mịn tí nào, còn  chút mùi mốc, Tiêu Hiểu nuốt xuống xong lập tức cau mày .
Đây là đồ cho  ăn?
Tiêu Hiểu cố nén khó chịu ăn hết một cái bánh bao ngô,  ăn mấy miếng cơm ố vàng, mùi vị khác thường của cơm  nặng, theo lý mà  tuy cô  đổi một  thể khác, khứu giác vị giác gì đó nên đều theo  thể  mới đúng, Tiêu Hiểu  thể cảm nhận  khát vọng của  thể  đối với đồ ăn  mặt, nhưng cô  mang cả khứu giác và vị giác nhạy bén tới theo, ngay cả đồ ăn dịch dinh dưỡng bồi dưỡng mà Tinh Tế chuyên dùng cô còn bới móc, huống chi là những đồ  mùi kỳ lạ .
TBC
Mặc dù   thể   cho phép cô kén ăn, hơn nữa từ ánh mắt  nỡ khi  trai hờ  đưa bát cho cô hồi nãy, liền   e là loại đồ ăn  ở đây   coi là  .
 cô thực sự ăn  nổi nữa, còn ăn nữa liền nôn mất.
Tiêu Hiểu đặt bát sang một bên, ôm bụng lâm  u sầu, cái gì cũng  , hai mắt tối đen, nếu như  đó thì cô còn  từ từ nghĩ cách, nhưng hiện giờ ngay cả đồ ăn ở đây đều  thể ăn, sợ là còn  nghĩ  cách cô liền đói c.h.ế.t .
Vương Vệ ở bên ngoài ngây ngốc một lúc, nghĩ chắc hẳn Tiêu Hiểu  ăn xong, liền   lấy bát,  , lập tức cau mày : “Sao còn thừa nhiều ?”