Vương Vệ kéo Tiêu Hiểu , một   Vương  nguyên tại chỗ tức đến run cả , dáng vẻ hận  thể g.i.ế.c c.h.ế.t bà  của Vương Vệ  đây khiến bà   sợ  hận, hiện giờ Vương Vệ đối với bà   còn hận ý mãnh liệt đến  nữa, nhưng kiểu trào phúng và khinh thường đó  càng khiến bà  khó chịu hơn.
Thời gian , Vương Vệ và Tiêu Hiểu ngày ngày chạy lên núi, trong sơn động  chất đầy lương thực, Vương Vệ còn  một chút ngụy trang ở cửa động để che lương thực,  căn dặn Tráng Tráng trông coi chỗ lương thực đó.
Từ  khi Tráng Tráng trở , xung quanh sơn động đến cả con kiến cũng   vòng, Vương Vệ và Tiêu Hiểu thấy  cũng yên tâm. Bọn họ ăn lương thực  trồng bởi dịch bồi dưỡng,  đó  dùng dịch bồi dưỡng nuôi một ít thỏ và gà rừng, thức ăn mặn cũng đủ đầy, hai tháng trôi qua, diện mạo của hai    đổi cực kì lớn.
Được bổ sung dinh dưỡng, cả  Vương Vệ  bằng mắt thường  thể thấy trở nên khỏe mạnh, lúc   thể khô quắt, giờ đây như hạn hán lâu ngày gặp  mưa rào, trở nên tứ chi thon dài, cơ thể khỏe , mặt cũng trở nên đầy đặn, thêm cả đôi mắt màu xanh lục , càng  trai khiến    dám  thẳng.
Nguyên  vốn là kiểu con gái cưng trong nhà, sự  đổi của Tiêu Hiểu tuy   lực công kích như Vương Vệ, nhưng so với  đây, nghiễm nhiên   da đổi thịt.
Nước da trắng hồng hào, đôi mắt trong veo như nước,  lên phá lệ ngọt ngào, cơ thể  còn là bộ dáng gió thổi liền bay nữa, bổ sung đủ dinh dưỡng ,  thở thiếu nữ xinh  khỏe mạnh liền ập  mặt.
TBC
Sự  đổi rõ ràng như  đương nhiên  dân của thôn Tiểu Tiền phát hiện, đặc biệt là Vương Vệ, hiện tại chỉ cần    ngoài, con gái  thấy  một khi  chú ý liền thất thần.
Tiêu Hiểu cũng thế,  đây chỉ là một con bé gầy còm, hiện giờ  thành cô gái xinh  nhất thôn Tiểu Tiền, một  đàn ông đ.ấ.m n.g.ự.c dậm chân, hối hận lúc   hỏi cưới với nhà họ Tiêu, tự dưng  lợi cho đồ sói con.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tu-dai-lao-gia-da-xuyen-qua-cuoi-chong-ngheo/chuong-56.html.]
Hiện tại Vương Vệ cũng  dám để Tiêu Hiểu   ngoài một , cứ cảm thấy một khi  cẩn thận, mấy tên đó sẽ trộm cô vợ nhỏ của nhà   mất.
Thời tiết dần nóng lên, quần áo mặc suốt mùa đông cuối cùng cũng cởi , việc giặt quần áo hiển nhiên  rơi đến  Vương Vệ, hai   đến ven sông.
Hiện giờ   vụ xuân xong,  trong thôn Tiểu Tiền đều tranh thủ thời gian giặt chăn đệm và quần áo mùa đông, nhưng công việc giặt giũ  đều là phụ nữ , khi    thấy Vương Vệ và Tiêu Hiểu tới thì đồng loạt yên tĩnh: Vương Vệ  thật là thương vợ, giặt quần áo cũng cần  theo để .
  đó động tác của Vương Vệ khiến cho bọn họ càng kinh ngạc  thôi, chỉ thấy Tiêu Hiểu  ở bên cạnh giống như một ông lớn, ngược  là  cần cù bắt đầu giặt quần áo.
Người đến bên sống giặt quần áo   nhiều cô gái  xuất giá, vốn dĩ dáng vẻ  tuấn  ai bằng của Vương Vệ  khiến  chống đỡ  nổi, hiện giờ còn thương vợ đến , họ đều  về phía   rời mắt.
“Sớm  sói...chú tư Vương đối  với vợ như ,  gì mà đến lượt Tiêu Nhị Muội.”
“ thế, lúc  Tiêu Nhị Muội tính là gì, như cọng giá đỗ, hiện giờ gả cho Vương Vệ,   Vương Vệ ngày ngày dẫn cô  lên núi tìm đồ ăn. Giờ Tiêu Nhị Muội coi như rơi  ổ phúc ,  đây chỉ  Vương Vệ hung dữ, còn  thể sống chung sói hổ  núi, thế nào cũng  ngờ  rằng sống cùng sói hổ cũng  chỗ , chí ít  thiếu thịt ăn. Nhìn xem, mới trôi qua bao lâu, Tiêu Nhị Muội cùng với Vương Vệ ăn liền giống như biến thành  khác .”
“Tiêu Nhị Muội cũng lười quá ,   thể để đàn ông giặt đồ, cô   bên cạnh chẳng  gì hết ? Đồ vợ lười, trắng trợn chà đạp Vương Vệ....”
Vậy mới  nhan sắc là chính nghĩa, dáng vẻ của Vương Vệ, những cô gái độ tuổi    thấy liền  khó bảo trì lý trí, mặc dù  đây   đều  Vương Vệ hung dữ  , nhưng  từng đối mặt bao giờ, hiện tại  mê đến đầu óc choáng váng, chút sợ hãi đó sớm  ném qua Java , trong lời   kìm  ghen tỵ Tiêu Hiểu.