Hổ vương phát  tiếng phì phì trong mũi,  đến  chợp mắt.
“Anh gọi nó là Tráng Tráng?” Tiêu Hiểu vô cùng nực  với cái tên .
Vương Vệ hiển nhiên cực kỳ  thiết với con hổ , còn  bên cạnh vuốt lông cho nó: “ , nó còn từng cùng  uống sữa đấy, từ nhỏ  vạm vỡ.” Con hổ  ngoan ngoãn như mèo, còn dùng đầu cọ  lòng bàn tay .
Tinh Tế cũng  hổ, nhưng sớm  biến dị thành loài khác, đối mặt với con hổ nguyên thủy , hai mắt Tiêu Hiểu sáng lấp lánh,   nghiên cứu nó.
“Sao    gặp nó?”
“Nó chạy  núi sâu, mùa đông ngọn núi    gì cả, cần  sâu bên trong núi tìm thức ăn.” Hình như Vương Vệ thật sự xem con hổ  như  em, còn lăn lộn   nó một vòng.
Con hổ  chỉ xem như Vương Vệ gãi ngứa cho nó, híp mắt vô cùng thích ý, Tiêu Hiểu thấy Vương Vệ vui sướng như  thì cũng vui theo, nhưng  cảm thấy hình như   mật với con hổ  quá…
“Vậy , em tặng nó một món quà.” Tiêu Hiểu lấy dịch bồi dưỡng còn  đổ , đưa tới  mặt con hổ: “Uống .”
“Nó  thể uống?”
“Đương nhiên nó  thể uống, dịch bồi dưỡng   chỉ  thể giục chín, còn  thể cải thiện thể chất, mở mang trí não,  điều thể trạng nó  trưởng thành, sẽ  lớn thêm nữa, nhưng sẽ mạnh mẽ tinh lực  nhiều, còn  thể trở nên thông minh hơn.”
Con hổ ngửi thấy dịch bồi dưỡng  mặt,  Tiêu Hiểu, lúc  mới cúi đầu uống, tốc độ dần nhanh hơn,  khi uống xong bỗng nhiên gầm một tiếng dài, âm thanh càng  lực hơn .
Nó cảm kích mà  Tiêu Hiểu, cúi đầu cọ cọ lên đùi cô.
Mặt Vương Vệ lập tức đen : “Này,  thiết với vợ tao như   gì.” Vừa   dùng sức kéo con hổ  xa cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tu-dai-lao-gia-da-xuyen-qua-cuoi-chong-ngheo/chuong-52.html.]
Tiêu Hiểu  tủm tỉm, hai mắt càng cong hơn: Xem  còn dám đối xử  thiết với  khác như  , mặc dù là hổ cũng  .
Hai  ăn cơm,  chơi cùng Tráng Tráng một lát  mới xuống núi, lúc xuống núi, Vương Vệ cũng mang mấy con cá   giục sinh trưởng theo,  khi  còn dặn dò Tráng Tráng trông coi lương thực trong động.
Tráng Tráng rống một tiếng,   là đồng ý  là từ chối.
Lần  hai  tới chân núi thì trời  đen  , Tráng Tráng tiễn bọn họ đến chân núi mới một  nữa nhảy  trong núi.
Hai    thôn liền thấy hai bóng  như gốc cây,  trong bóng đêm, trong đó một  lôi kéo một  khác: “Văn Văn,  thật sự thích em, chúng  đừng chia tay  ? Nếu em cảm thấy  và Tiêu Hiểu gần gũi,     để ý tới cô  là . Em đừng bỏ mặc …”
TBC
Tiêu Hiểu   cũng trúng đạn: “… Anh   bậy.” Cô  sức nháy mắt, ý đồ khiến Vương Vệ thấy ánh mắt chân thành của cô, đáng tiếc quên rằng màn đêm  buông xuống, Vương Vệ   thấy gì.
 cô  Vương Vệ  tức giận, khí áp quanh  lập tức thấp xuống.
Không đợi Tiêu Hiểu  thêm gì, Vương Vệ  nhảy  ngoài, một tay bắt lấy bóng đen ,  chút nương tay mà đánh  một đấm: “Cmn mày và   chui  rừng cây, vu khống vợ tao  gì? Xem ông đây  đánh c.h.ế.t mày !” Sau đó vang lên tiếng đ.ấ.m bôm bốp  da thịt.
“Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa…” Tưởng Văn Văn hét lên một tiếng, bắt đầu can ngăn.
Lúc  Vương Vệ đầy phẫn nộ về việc  khác vu khống vợ , Tưởng Văn Văn đến can ngăn, ngược   một khuỷu tay khác của Vương Vệ hất ngã lên đất.
Tưởng Văn Văn theo ánh trăng thấy Tiêu Hiểu  ở một bên: “Cô còn  đó  gì, còn  giữ bọn họ !”
Tiêu Hiểu  đến  mặt cô ,  xổm xuống, vô tội : “Anh   lung tung, vốn dĩ nên  dạy dỗ mà.” Quay đầu  dùng giọng ngọt đến phát ngấy  với Vương Vệ: “Chồng, đừng đánh đến đau tay, em sẽ đau lòng đó.”
Tưởng Văn Văn  thấy cô nhẹ giọng thì nổi giận, còn diễn kịch, rõ ràng  cô thích là Lý Tri Tân, đau lòng cho Vương Vệ mới là lạ!