“Đây là thứ em , trong đầu bỗng nhiên nghĩ  thêm?”
Tiêu Hiểu gật đầu: “Ừm,  sợ hả?”
Vương Vệ lắc đầu: “Vì    sợ.”   vẫn trịnh trọng hỏi: “Những   học khác cũng  bản lĩnh như .”
Tiêu Hiểu chớp chớp mắt: “Đương nhiên  thể, tri thức trong đầu em là độc nhất vô nhị.”
Vương Vệ sờ đầu cô, vợ  quá đơn thuần,  thể  lên tiếng trịnh trọng nhắc nhở: “Vậy bản lĩnh   thể để lộ .” Anh học  nhiều, cũng  hiểu đạo lý lớn gì, nhưng cảnh ngộ hồi nhỏ khiến  hiểu rõ: Khi  giống với  , bản  chính là một loại tội ác, mặc dù sự khác biệt  vô hại, thậm chí là  lợi với  khác.
“Ừm,  .” Tiêu Hiểu  vùi đầu  lòng Vương Vệ mà cọ.
Lòng Vương Vệ cực kỳ bình tĩnh, bản lĩnh Tiêu Hiểu  lớn  nữa cũng là cô vợ dịu dàng  lời như cũ.
TBC
Hai  dán    chuyện một lát, cá và tôm đều  sinh trưởng  lớn.
Vương Vệ bỗng nhiên : “Chờ đấy,  sẽ nấu món ngon cho em.”
Tiêu Hiểu hả một tiếng: “Nồi cũng  đem,  nấu như thế nào.”
Vương Vệ hừ một tiếng: “Bản lĩnh của  đàn ông của em lớn lắm!”
Tiêu Hiểu  gật gật đầu: “Được,   nhanh lên, em sắp đói meo .” Sau đó chống cằm bắt đầu chờ Vương Vệ nấu đồ ăn cho cô.
Dáng vẻ   tin tưởng của Tiêu Hiểu khiến Vương Vệ bất giác cả  tràn ngập sức lực, cầm cuốc đào một cây trúc, cũng may lúc lên núi, vì  thu lương thực nên  mang dao.
Vương Vệ  mấy cái ống trúc,  nhóm hỏa, lấy một ít thóc, tháo vỏ,   vỏ ngăn cản, hương gạo đậm đà xông  mặt, Vương Vệ hít sâu một , kiềm chế nước miếng sắp chảy , quyết  thể  mặt  mặt Tiêu Hiểu!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tu-dai-lao-gia-da-xuyen-qua-cuoi-chong-ngheo/chuong-51.html.]
Tiêu Hiểu thấy Vương Vệ để gạo và nước  ống trúc, đặt lên đống lửa,  vớt hai con cá,  đến bên cạnh một lát,   tìm rễ cây gì bôi  cá,  cũng đặt cá lên đống lửa,  cùng ống trúc.
Tiêu Hiểu  thấy thú vị, liên tục : “Em cũng  thử, em cũng  thử…” Vừa   giơ tay, nhưng ống trúc  nướng  nóng, cô đưa tay  thì  bỏng đến mức phồng rộp.
“Cẩn thận…” Vương Vệ cản  kịp.
“A…” Mắt Tiêu Hiểu chứa nước mắt, đưa vết phồng  tay cho Vương Vệ xem.
Vương Vệ  vết phồng  đầu ngón trỏ cô, mày nhíu , vô cùng hung dữ: “Có  em ngốc ,  thấy  dùng cành cây xoay ? Đau c.h.ế.t  cũng !” Lúc  như ,  nâng tay Tiêu Hiểu vô cùng cẩn thận,  mặt hung dữ, động tác thổi  cho Tiêu Hiểu  nhẹ nhàng vô cùng.
“Em đau mà,  còn mắng em…” Tuy Tiêu Hiểu ứa nước mắt, trong mắt   ý , Vương Vệ càng đối xử với cô như , giọng cô càng mềm .
Vương Vệ  thấy, tim như  túm lấy,  thổi thổi cho cô: “Chờ đấy.” Anh  dậy đến bụi cỏ bên cạnh tìm mấy cây cỏ, nhai trong miệng  đắp lên tay Tiêu Hiểu, còn tìm lá cây, dùng rễ cây bọc  cho cô: “Cứ  ở đây, đừng nhúc nhích.” Thật là một chốc cũng  thể dời mắt, cho nên  trong đầu bỗng nhiên  nhiều thứ thì  tác dụng gì? Còn   là cô nàng ngốc thôi .
“Vâng.” Tiêu Hiểu ngoan ngoãn đáp, dựa  Vương Vệ ngủ gà ngủ gật.
Tiêu Hiểu  dựa   ngủ, lúc Vương Vệ  cá, sợ động tác lớn quá sẽ  ồn cô.
“Grừ!” Một tiếng hổ gầm bỗng khiến Tiêu Hiểu giật  tỉnh .
Vương Vệ vội ôm cô  lòng: “Không ,  quen .” Nói   ngậm ngón tay thổi một tiếng.
Một con hổ nhảy  từ  sơn động, Vương Vệ   vui mừng, vẫy tay với nó: “Tráng Tráng, tới đây!”
Con hổ bước từng bước lịch thiệp,  đến  mặt Vương Vệ,  tiên vươn đầu lưỡi l.i.ế.m tay Vương Vệ,  đó mới đánh giá mà liếc Tiêu Hiểu một cái.
Vương Vệ   với con hổ: “Đây là vợ tao, mày   bắt nạt cô .”