Bởi vì buổi tối  việc quá muộn, ngày hôm  lúc  ruộng, Tiêu Hiểu ngáp liên miên.
Tiêu Ngũ Muội  hiểu gì, ở phía  sốt ruột  thôi, chị hai  như  nữa, đội trưởng sẽ mắng cho coi.
   Tiêu Tứ Muội nghĩ tới gì đó, mặt đỏ hồng,  đến bên cạnh Tiêu Hiểu, nhỏ giọng: “Chị hai, chị… rể  đánh chị ?”
Lúc  đầu óc Tiêu Hiểu còn mơ hồ, đầu óc chập mạch trong nháy mắt: “Không ,    gì mà  đánh chị?”
Tiêu Tứ Muội thở phào nhẹ nhõm,  đánh thì ,  đánh thì , coi bộ tình cảm hai  vẫn  , nếu  chị hai cũng sẽ … mệt như .
Ai da, cô  đang nghĩ gì ! Tiêu Tứ Muội giậm chân, thẹn thùng chạy mất.
Tiêu Hiểu  mà  hiểu, cô nàng  thẹn thùng cái gì?
Ra ruộng xong, Tiêu Hiểu và Vương Vệ đến bờ sông, Vương Vệ tự chế một cái lưới cá, mắt lưới  nhỏ,  mấy con cá con và tôm nhỏ vớt lên , mày  bất giác nhíu chặt.
Tiêu Hiểu bảo  tới thả lưới,  bèn cho rằng Tiêu Hiểu  ăn thịt, nhưng sông  tan băng, vài  trong thôn vì bữa ăn ngon, dù là  lớn  trẻ con cũng  khi tan  là tới sông thử vận may, cá lớn   bắt hết, còn  đều là binh tôm tướng tép.
Vương Vệ cực kỳ ảo não, Tiêu Hiểu  thể trồng lương thực để  ăn no,  thì đến một con cá cũng  thể thỏa mãn Tiêu Hiểu.
Tiêu Hiểu  lưới cá con và tôm nhỏ thì   cao hứng: “Nhiêu đây là đủ , lát nữa sẽ cho  chứng kiến kỳ tích.” Bộ dáng cô vui mừng hớn hở cuối cùng cũng an ủi Vương Vệ.
Vương Vệ cũng vui vẻ theo cô: Vợ dễ thỏa mãn quá.
TBC
Hai   cầm chiến lợi phẩm và dịch bồi dưỡng lên núi.
Tới chỗ, Vương Vệ  chấn động lớn hơn ngày hôm qua.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tu-dai-lao-gia-da-xuyen-qua-cuoi-chong-ngheo/chuong-50.html.]
Dù là bắp, hạt thóc  là lúa mì đều  chín, mỗi tai lúa mì và bông lúa đều nặng trĩu, hạt cực kỳ chắc nịch,  đến gần là  thể ngửi thấy mùi thóc lúa.
Trên mỗi cây bắp ít nhất cũng  năm trái bắp, mỗi trái bắp đều to bằng bắp chân .
Vương Vệ nuốt nuốt nước miếng, vô thức  về phía Tiêu Hiểu.
Tiêu Hiểu cẩn thận quan sát phản ứng của , trong mắt   chấn động,  ngạc nhiên,  thỏa mãn, chỉ là   vẻ sợ hãi và xa lạ.
Tiêu Hiểu yên tâm: “Đừng  ngây  đó, mau tới thu hoạch lương thực, chúng  gieo thêm một vụ.”
“Gieo… gieo một vụ?” Vương Vệ bất giác  lắp.
“ , trữ nhiều lương thực một chút,   ăn bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu, ăn một chén ném một chén cũng  .” Tiêu Hiểu  tủm tỉm túm lấy cánh tay Vương Vệ.
Vương Vệ  cần suy nghĩ, lắc đầu: “Không ,   thể lãng phí lương thực.” Đối với  hàng năm đều đói bụng mà , một hạt lương thực cũng vô cùng quý giá.
“Được,  lãng phí,   gì thì là nấy.” Tiêu Hiểu dựa  vai Vương Vệ, giọng điệu vẫn mềm mại như cũ, nhưng Vương Vệ cứ cảm thấy  chỗ nào đó ngược ngược, lời  chẳng lẽ   là lời chồng  với  vợ vô cớ gây rối  còn hết cách xử lý?
Vương Vệ lắc đầu, xua  ý nghĩ  đáng tin , bắt đầu thu hoạch lương thực.
Bận đến chạng vạng, thấy lương thực chất đầy gần như nửa sơn động, Vương Vệ đốn giác an tâm, ít nhất trong  thời gian ngắn,  và Tiêu Hiểu sẽ   đói nữa.
Việc  còn  xong, Tiêu Hiểu  bảo Vương Vệ đào một cái ao nhỏ bên dòng suối, bỏ cá con và tôm nhỏ ,  đó cũng đổ dịch bồi dưỡng tinh chế suốt đêm hôm qua .
Một màn kế tiếp khiến Vương Vệ  đến mức thiếu chút nữa rớt tròng mắt, dịch bồi dưỡng   đổ ,  cá con và tôm nhỏ điên cuồng nuốt lấy như  điên ,  cái  của Vương Vệ,  cá tôm nhỏ  như thổi khí, bắt đầu trưởng thành,  tới nửa giờ  to cỡ bàn tay  lớn.
Vương Vệ nghiêng đầu, cứng đờ hỏi Tiêu Hiểu: “Đây là phép tiên ?”
Lần  Tiêu Hiểu vô cùng nghiêm túc, gằn từng chữ: “Không, đây là khoa học.”