Trương lão lắc đầu: “Đức Thanh đều  kể chuyện của em với  , so với em, chút chuyện  của  mới  tính là cái gì.” Lượng tử máy tính, đừng  Trung Hoa, chỉ sợ bên nước M tân tiến nhất  cũng  dám hy vọng xa vời nghiên cứu  thứ vượt thời đại như ,  lẽ nghĩ cũng  dám nghĩ như .
Lời Trương lão  xuất phát từ tận đáy lòng, Tiêu Hiểu liền , khẽ lắc đầu một cái.
Trương lão   kéo Tiêu Hiểu tâm sự chuyện lượng tử máy tính, ký thuật vượt thời đại như thế, trong lòng ông  thực sự ngứa ngáy khó nhịn, nhưng  đủ sức lực, trong chốc lát cũng  chút  nhịn .
Đợi  khi Trương lão ngủ, vợ Trương lão kéo Tiêu Hiểu thấp giọng hỏi: “Bác sĩ Tiêu,   hỏi chừng nào thì lão Trương nhà   thể khỏi hẳn?”
Tiêu Hiểu  rõ ràng: “Nửa tháng là  thể kết thúc một đợt điều trị.” Nửa tháng  thể   g.i.ế.c c.h.ế.t tế bào ung thư: “  đó  cẩn thận điều dưỡng.”
Vợ Trương lão thán phục một tiếng: “Nhanh như ?” Mặc dù bà   hi vọng Trương lão  thể khỏi hẳn nhưng  từng hy vọng xa vời  thể nhanh như , theo bà  nghĩ,  thể khỏi hẳn trong vòng nửa năm thì coi như là may mắn quá lớn.
Tiêu Hiểu gật đầu.
Đợi  khi Tiêu Hiểu  mất, vợ Trương lão và đôi con trai con gái thấp giọng thảo luận về Tiêu Hiểu.
TBC
Con gái Trương lão cảm thán : “Không  bác sĩ Tiêu học y từ  mà kỹ thuật chế thuốc  như .” Bọn họ cũng đều  thuốc chữa bệnh cho Trương lão là do Tiêu Hiểu nghiên cứu   cách điều chế. Không đầy mấy ngày  nghiên cứu  thuốc trị tận gốc bệnh ung thư, chuyện   thế nào cũng thấy khó tin, nhưng sự việc phát sinh ở  mí mắt họ, họ  thể  tin.
Họ luôn cảm thấy   Tiêu Hiểu chụp một tấm khăn che mặt bí ẩn.
“Bác sĩ Tiêu là đại ân nhân của nhà chúng ! Về     chuyện gì khó khăn, hai  các con bất kể thế nào cũng đều  giúp.” Vợ Trương lão  suy nghĩ nhiều như , chỉ cảm thấy con    báo đáp.
Đôi con trai con gái vội vàng bằng lòng, trong lòng  nghĩ: Người lợi hại giống như bác sĩ Tiêu, nào cần sự hỗ trợ của bọn họ.
Trương lão  quan trọng đối với Trung Hoa, mà thuốc Tiêu Hiểu nghiên cứu chế   thể chữa khỏi bệnh của Trương lão   thì càng quan trọng hơn, bệnh tình của Trương lão mỗi ngày đều  quan sát chặt chẽ.
Nhìn tinh thần của Trương lão mỗi ngày một  hơn, đẳng cấp bảo mật của bên  đối với lượng tử máy tính và Tiêu Hiểu cũng càng ngày càng cao.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tu-dai-lao-gia-da-xuyen-qua-cuoi-chong-ngheo/chuong-287.html.]
Rốt cục  nửa tháng , Trương lão ăn một đợt thuốc điều trị xong.
Làm kiểm tra mới nhất, phát hiện bệnh ung thư của ông  quả thực   chữa lành  .
Lúc bên  lấy  báo cáo , lập tức gõ nhịp: “Lại thêm bảo hộ đối với Tiêu Hiểu và  nhà cô , cần  tuyệt đối   sai sót nhầm lẫn.”
Thế là  tình huống Tam Muội   chuyện,  âm thầm bảo hộ cô   thêm vài  nữa.
Nếu Trương lão khỏi  thì Tiêu Hiểu sẽ   theo Vương Vệ xuôi nam.
Sau khi Tam Muội   chạy tới tiễn bọn họ.
Sát hạch ngành phiên dịch của bọn họ muộn hơn một chút, mấy ngày nay mới  thi xong.
“Tam Muội, em    cùng  chị ?” Tiêu Hiểu hỏi Tam Muội.
Tam Muội  phần rung động, nhưng suy nghĩ một chút vẫn lắc đầu: “Em  thừa dịp nghỉ hè về nhà một chuyến,  xem đám em gái sống như thế nào, em sợ em  ở nhà, đám em tư sẽ  chịu khổ.”
“Em   về?” Tiêu Hiểu nhíu mày, với cách   của cha Tiêu  Tiêu, cô   Tam Muội dây dưa quá nhiều với bọn họ.  dù gì bọn họ cũng là cha  của Tam Muội, hơn nữa xem chừng Tam Muội quả thực  yên lòng về mấy cô em gái.
“Vậy em tự  chú ý một chút .”
Tam Muội  : “Chị hai yên tâm , em  đến thủ đô , ít nhiều gì cũng  tăng thêm chút kiến thức,  rõ đối phó với cha  thế nào.”
Cô   như , Tiêu Hiểu cũng đành  thôi. Vương Vệ  một bữa ăn tối thịnh soạn, coi như là tiễn hai vợ chồng  và cả Tam Muội.
Ngày hôm , Vương Vệ và Tiêu Hiểu  lên xe lửa  về phía nam, Tam Muội và bọn họ chia tay ở trạm xe lửa,  ngược chiều, trở về phương bắc.
Vương Vệ  mua giường ,  và Tiêu Hiểu mới  sắp xếp xong, Vân Tam   đến.