Cô  hề lo lắng cho an nguy của , dù  nhiều  âm thầm bảo vệ như  mà, nhưng cô lo lắng cho Vương Vệ, chính phủ bảo vệ cô, Vương Vệ là  nhà của cô tất nhiên sẽ   bảo vệ cẩn thận như thế.
Cô kéo cánh tay Vương Vệ, căn dặn : “Anh,   thể sẽ  em liên lụy , em sẽ xin bên  gia tăng bảo hộ đối với , chính  cũng  cẩn thận một chút.” Như  vẫn  an , bây giờ cô còn    lượng tử máy tính, quốc gia khác cũng   tác dụng của lượng tử máy tính, e rằng sẽ  mấy coi trọng cô.  đợi khi lượng tử máy tính  công khai, đến lúc đó  mặt của nước Hoa đều sẽ phát triển vượt bậc, khi đó cô và Vương Vệ mới nguy hiểm.
Dù cho nhiều  bảo hộ Vương Vệ hơn nữa, cô vẫn  thể an tâm, trong lòng suy nghĩ  thừa cơ hội    chút đồ vật mang bên  bảo vệ Vương Vệ.
  còn  em ba, bây giờ em ba cũng  cẩn thận.
Vương Vệ   thì nhíu mày,  vốn thông minh  sắp học  một học kỳ ở đại học, cũng hiểu chút đỉnh đối với thời sự.
Vương Vệ vô thức cầm tay của Tiêu Hiểu: “Em còn lo lắng cho  ? Người nên lo lắng nhất chẳng lẽ   là bản  em ư?” Ngay từ đầu lúc Tiêu Hiểu nghiên cứu lượng tử máy tính,  xong tác dụng của lượng tử máy tính là    hôm nay sẽ tới.
    thể ngăn cản  cho Tiêu Hiểu  .
Đây là thứ mà Tiêu Hiểu thực sự cảm thấy hứng thú,   thông minh như vợ  đành, lẽ nào  một  chồng còn  ngăn cản vợ  cho cô phát huy tài trí thông minh của  ư?
“Có  nhiều  bảo vệ em mà, em chỉ lo lắng cho  thôi.” Tiêu Hiểu dựa  cánh tay của Vương Vệ mềm mại .
Vương Vệ  xong thở dài một , chỉ cần Tiêu Hiểu  : “Anh   ích gì ,   nguy hiểm bằng em ?”
TBC
Tiêu Hiểu hừ một tiếng: “Ai     ích gì? Tác dụng của  lớn lắm đấy.” Cô tiến đến nhỏ giọng thì thầm một câu bên tai Vương Vệ.
Khuôn mặt của Vương Vệ lập tức đỏ bừng, cả  như sắp  thiêu đốt.
Anh nghiến răng nghiến lợi ở bên tai Tiêu Hiểu: “Em   một  nữa thử xem?”
Tiêu Hiểu hì hì .
Tiêu Hiểu   Vương Vệ quá lo lắng, trực tiếp đánh trống lảng. Ngày hôm   đến phòng thí nghiệm,  khi sắp xếp cho   tiếp tục tiến hành nhiệm vụ nghiên cứu lượng tử máy tính, cô  tự  bắt đầu phác thảo ở  một tờ giấy.
Nhóm của giáo sư Vương   thành một bước, đưa  cho Tiêu Hiểu xem.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tu-dai-lao-gia-da-xuyen-qua-cuoi-chong-ngheo/chuong-277.html.]
Nhìn thấy bản phác thảo của Tiêu Hiểu, hỏi: “Tiêu Hiểu, em đang vẽ đồng hồ ? Đẹp quá.”
Tiêu Hiểu gật đầu: “Hạng mục sắp  thành , mấy ngày nay em và Vương Vệ chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều,  tặng   một món quà ạ.”
Khóe miệng giáo sư Vương giật một cái: “Không  ngày nào em cũng trở về đó ?”
“ ban ngày chúng em đều   thời gian sống chung với  mà.” Tiêu Hiểu  một cách đương nhiên.
Giáo sư Vương  Tiêu Hiểu show ân ái  chạy mất.
Tiêu Hiểu  đồng hồ đeo tay  bản vẽ, mỉm ,  chỉ là thứ yếu, mấu chốt là  ích.
Lượng tử máy tính chính thức  thành  tháng bảy.
Hôm  thành, Tiêu Hiểu nhấn nút mở máy ngay  mặt của tất cả   trong tổ hạng mục, tiến hành thử vận hành.
Khi  liệu đo lường hiện , tất cả   trong căn cứ hạng mục mở to hai mắt , đầu tiên là  dám tin hít một  khí lạnh,  đó chính là mừng như điên.
Giống như cô Tiêu , tốc độ tính toán quả thực  vượt  khỏi cực hạn trong tưởng tượng của bọn họ.
Nếu tốc độ tính toán  là thật thì những công năng khác  xây dựng  cơ sở tốc độ như  trong báo cáo của cô Tiêu cũng  khả năng thực hiện  lớn.
Chỉ cần nghĩ tới khả năng , tất cả   tham dự hạng mục  đều cảm thấy sôi trào, sự  đời của lượng tử máy tính chắc chắn là một phát minh vượt thời đại.
Nếu như tất cả công năng của lượng tử máy tính mà cô Tiêu  đều trở thành sự thật thì  Trung Hoa  lấy  chìa khoá văn minh cấp thần  cũng  quá đáng.
Lúc  liệu kiểm tra đo lường  đưa , liền chuyển lên bên  đầu tiên.
Lãnh đạo quốc gia đều chấn động.
Họ chẳng qua chỉ ôm một phần vạn hi vọng để đầu tư  hạng mục ,  ngờ hạng mục    thành nhanh như , hơn nữa kết quả còn cao hơn so với  liệu mà Tiêu Hiểu  ở trong báo cáo  .
Chẳng  cũng  nghĩa là tác dụng của lượng tử máy tính mà Tiêu Hiểu liệt kê  ở trong báo cáo cũng  thể trở thành sự thật ư?