Được tranh đoạt một cách cao điệu như , cô cảm thấy  chút  hổ, ho khan một tiếng: “Các thầy ơi, đến giờ ăn cơm  ạ.” Cô chỉ lên đồng hồ treo  tường: “Người là sắt cơm là thép, ăn no bụng  mới  thể nghiên cứu tiếp .”
Các giáo sư   Tiêu Hiểu  , cũng thu  vẻ mặt tính toán chi li   lúc tranh cãi,   vui vẻ  cô: “Tiểu Tiêu đói  ? Được,  ăn cơm thôi.”
Trong một buổi sáng hôm nay  giải quyết  mấy công thức, tiến độ vượt xa so với dự kiến, bọn họ tâm trạng vui vẻ, buông lỏng thích hợp một chút cũng .
“Buổi trưa cho   hai giờ nghỉ ngơi, nghỉ ngơi xong  tiếp tục.” Giáo sư Từ hô.
Người trong phòng khách lập tức đồng loạt hoan hô, liên tục tính toán trong thời gian dài như , đầu ngón tay cũng  phồng rộp, cổ tay ê ẩm, đúng là chịu  nổi nữa,  thể nghỉ ngơi một lúc đương nhiên là .
Nhà thí nghiệm  lớn,  nhà ăn chuyên dành để ăn cơm.
Mọi  lục tục  đến nhà ăn, Tiêu Hiểu   dậy   khỏi nhà thí nghiệm.
“Tiểu Tiêu, em   ?” Giáo sư Từ vội vàng gọi cô .
“Giáo sư, em về nhà ăn cơm ạ.” Tiêu Hiểu  một cách vô tội.
“Ăn trưa ở đây   ? Em về một  cũng  an .” Còn lãng phí thời gian nữa. Nửa câu  giáo sư Từ   , dù  Tiêu Hiểu cũng là một cô gái yếu ớt, đúng là  thể  việc   ngày đêm như mấy ông già bọn họ.
“Không , an  lắm ạ.”
Thấy cô gái  vẫn    giá trị của , giáo sư Từ nhất thời nóng nảy: “Sao em cứ nhất định  về nhà ăn cơm chứ?”
Tiêu Hiểu  híp mắt : “Chồng em nấu cơm ngon ạ.”
Giáo sư Từ: “...”Ông     nghĩ đến lý do .
“Cô giáo Tiêu, chồng của cô đến ,  là đến đưa cơm cho cô.”  lúc ,  lính hôm qua đưa Tiêu Hiểu về chạy  báo cáo.
Hôm qua    gặp qua Vương Vệ,  rằng đó là chồng của Tiêu Hiểu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tu-dai-lao-gia-da-xuyen-qua-cuoi-chong-ngheo/chuong-247.html.]
Tiêu Hiểu   lập tức chạy  khỏi nhà thí nghiệm.
Giáo sư Từ ở phía  vội vàng : “Mau, đuổi theo Tiểu Tiêu.” Vừa gọi  đích  chạy .
Tiêu Hiểu chạy  , thấy  đang  bên ngoài nhà thí nghiệm quả nhiên là Vương Vệ.
Tiêu Hiểu chạy đến khoác lấy cánh tay : “Sao   đến đây?”
“Thấy đến giờ  mà em vẫn  về, cơm cũng nguội ,  chỉ đành mang đến đây.” Anh hừ một tiếng, đưa hộp cơm cho Tiêu Hiểu: “Có  bọn họ  cho em về ?”
“Không , chỉ là sáng nay giải quyết thêm vài vấn đề, em quên luôn thời gian.” Cô giúp bọn họ tìm  vài  sai, lúc lấy  tinh thần thì phát hiện thời gian   còn sớm nữa.
Vương Vệ   gõ gõ lên trán của Tiêu Hiểu: “ là ngốc nghếch c.h.ế.t  .”
“Cậu là chồng của đồng chí Tiểu Tiêu ?” Lấy giáo sư Từ dẫn đầu,  nhiều giáo sư cũng chạy  theo. Thấy Tiêu Hiểu và Vương Vệ  mật như , hai  là vợ chồng là chuyện  thể nghi ngờ, thái độ của các giáo sư với Vương Vệ cũng  thể coi là  thiết.
Vương Vệ gật đầu, đối với   kiến thức,  vẫn luôn  tôn trọng,  một câu ‘chào các thầy’.
“Được , bây giờ đồng chí Tiêu đang tham gia một thí nghiệm  quan trọng, đồng chí Vương, đồng chí Tiêu  em  chỉ quen ăn cơm do  , công việc hậu cần của em  vẫn   phiền .”
“Cô  là vợ ,  chăm sóc cô  thế nào  hiểu  rõ.” Lời  Vương Vệ  chút  thích , Tiêu Hiểu là vợ , chăm sóc cô như thế nào  còn  hiểu  ?
Giáo sư Vương ở  lưng giáo sư Từ âm thầm  trộm, Vương Vệ và Tiêu Hiểu sống chung thế nào ông  sớm  hỏi thăm rõ ràng, một  ngoài như lão Từ   như , khiến   chán ghét  chứ gì? Đáng đời.
TBC
“Như  cũng , như  cũng .”
“Em mau  ăn , lát nữa đồ ăn sẽ nguội mất. Đợi đến sáu giờ chiều nay  sẽ đến đón em.” Vương Vệ xoa xoa lên trán Tiêu Hiểu, để  mấy câu   rời .
“Chuyện , sáu giờ    sớm ?” Giáo sư Từ hỏi giáo sư Vương.
Giáo sư Vương sờ cằm: “ khuyên ông vẫn nên để Tiêu Hiểu về đúng giờ thì hơn, nếu   chỉ  chồng em   đồng ý mà bản  Tiêu Hiểu cũng sẽ  .” Tình cảm vợ chồng của    ,  nỡ tách   quá lâu.