Hàng càng ngày càng  dễ lấy,  hai  xếp hàng mà vẫn  lấy  Vương Vệ liền quả quyết từ bỏ,  ngược  bắt đầu bán rau, chuẩn  để dành nhiều tiền vốn hơn một chút.
Anh nhạy bén nhận    xã hội sẽ càng ngày càng tự do,  báo  rằng phía Nam  thành lập đặc khu kinh tế, giáo viên trong khoa cũng  nước Hoa đang ở trong thời kỳ cải cách mà  đây  từng . Anh  để dành một khoản tiền, lúc nghỉ hè sẽ  thẳng xuống phía Nam xem thử.
“Tiểu Vương đến  ?  mua một cây cải trắng...”
“ mua hai cân ớt, ớt mà  bán ngon thật đấy, ông cụ nhà  ăn ớt của nhà  với cơm  thể ăn  hai bát đấy...”
“Nhà bọn họ  chỉ  ớt ngon mà những loại rau khác cũng  ngon.  mua năm cân dưa chuột...”
Vương Vệ  mới bày sạp xong, lập tức  nhiều  vây quanh , qua cách  chuyện  khó nhận  bọn họ là khách quen.
Lần  Vương Vệ ung dung hơn một chút,  Tiêu Hiểu giúp thu tiền.
Mặc dù hiện giờ phần lớn   vẫn luôn  mua rau ở cửa hàng cung ứng, nhưng những loại rau ở cửa hàng cung ứng gần như  đủ,  vài loại rau ngay cả lá cũng  úa  mà vẫn mang  bán, hơn nữa nhân viên bán hàng ở đó lúc nào cũng mang thái độ phách lối, chọn cũng  cho chọn, thích mua   thì tùy.
Lại còn  cần phiếu, còn ít loại rau. Bây giờ cái chợ nhỏ như    bày , đương nhiên sẽ    hoan nghênh. Vương Vệ mới chỉ bán ở đây  mấy ngày  bắt đầu  tiếng tăm.
Có lúc  đến  buổi sáng,  lúc đến  buổi chiều,thời gian  cố định nhưng những  mua rau  vẫn tình nguyện chờ.
Những  bán hàng khác hâm mộ  theo, một xe rau lớn trong chốc lát   bán sạch.
Vương Vệ bán  nửa cân cà chua cuối cùng: “Chín giờ sáng ngày mai, nếu các vị  mua thì đến  giờ đó là .”
“Được , ngày mai  sẽ bảo  chồng  đến. Tiểu Vương,  chắc chắn là lúc đó chứ? Không  đổi nữa đúng ?”
“,   đổi.” Vương Vệ gật đầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tu-dai-lao-gia-da-xuyen-qua-cuoi-chong-ngheo/chuong-231.html.]
Sau khi xác nhận nhiều , những   mới rời .
Trên đường trở về Tiêu Hiểu đếm qua  tiền  tay: “Năm mươi hai tệ.” Cô đưa tiền cho Vương Vệ: “Còn cao hơn so với tiền lương lúc chúng  còn  việc ở trong nhà máy.” Hơn nữa còn chỉ bán trong hai giờ.
Vương Vệ cau mày: “Em  thể tính như . So với thứ quý giá như dịch bồi dưỡng, giá cả như  thực sự quá thấp.”   còn cách nào, bây giờ   cũng   bao nhiêu tiền, vẫn còn đang theo đuổi ấm no, mùi vị   điều kiện tiên quyết. Nếu như tăng giá thì   tình nguyện ăn rau úa chứ  tới mua rau cải tươi.
Tiêu Hiểu ồ một tiếng: “Nói  cũng đúng.”
Hai  họ trở về nhà, ăn cơm tối xong   tắm lên giường ngủ.
Không ngờ rằng ở trường học giáo sư Vương đang  tìm Tiêu Hiểu đến sắp phát điên.
Sáng nay ông  và chủ nhiệm Trương đưa  liệu đến viện khoa học,  khi chứng minh  liệu chính xác, bên  liền  sức biểu dương ông . Thầy giáo của ông  hiện giờ đang tham gia một hạng mục nòng cốt của quốc gia cũng dành thời gian đến khích lệ ông  vài câu. Đồng thời  rằng   sẽ  nhiệm vụ quan trọng hơn cho ông , mong ông  và Kinh đại  ngừng cố gắng.
Giáo sư Vương cũng   loại  tham  công lao. Có thể giúp  thầy giáo, giúp  quốc gia, tảng đá lớn đè nặng trong lòng ông  cũng  buông xuống. Trong lúc thầy giáo khích lệ, ông  vội vàng  đến chuyện của Tiêu Hiểu.
Thầy giáo của ông  quả nhiên cảm thấy hứng thú: “Theo như em , học sinh đó của em đúng là một nhân tài hiếm , bây giờ quốc gia đang cần nhân tài, em  dẫn dắt em  cho thật ,  thể để uổng phí thiên phú của em .”
Giáo sư Vương vội vàng đảm bảo: “Thầy ơi, cho dù thầy  , em cũng sẽ  để em   uổng phí. Còn nữa, nếu như     hạng mục, em  để em  tham gia cùng,  ...”
Thầy giáo gật đầu đáp: “Người trẻ tuổi đầu óc linh hoạt, chỉ cần phẩm giá   vấn đề, em cũng  thể để em  đến giúp sức một chút.”
Giáo sư Vương liên tục đồng ý,   thêm với những  khác trong viện khoa học, Tiêu Hiểu coi như   tên trong viện khoa học .
TBC
Ông  hào hứng   trường học,  lập tức thông báo tin   cho Tiêu Hiểu, ai ngờ Tiêu Hiểu   ở trường học. Sáng nay cô   sách cả một buổi sáng, buổi chiều thì   tung tích.
Trong lòng giáo sư Vương nóng nảy, chẳng lẽ cô nhóc  cảm thấy  cần  học nên buông lỏng bản ? Như  thì  .