“Cho dù là vợ chồng, cũng  thể  hành vi  mật như   mặt  , nếu  bạn học khác  thấy sẽ nghĩ như thế nào?”
Tiêu Hiểu đáp: “Vâng, cháu   ạ,   cháu sẽ  như  nữa.”
Quản lý thấy cô  lời như , phất tay một cái để cô  lên.
Đợi  khi Tiêu Hiểu  , bà  mới  : “Tuổi trẻ thật là...”
Tiêu Hiểu cầm hộp cơm   kí túc xá,     Vương Vệ đặc biệt đến đưa cơm cho cô, lập tức trêu ghẹo một hồi.
Đồng Vi thấy kì lạ, hỏi: “Vừa nãy Tam Muội  lên,  bạn học Vương Vệ  để em  mang lên giúp?”
Vương Hiểu Nguyệt liếc  cô  một cái: “Vậy mà  cũng  nghĩ ? Đưa cơm thì đúng là đưa cơm thật, nhưng bạn học Vương Vệ muốm mượn cơ hội  một chút cũng là thật, hai  họ một ngày  gặp mà tựa như ba thu đó.” Đồng Vi bừng tỉnh hiểu ,  đó  chịu  xoa xoa cánh tay.
Lý Phương Phương  ở chỗ của   sách như thường lệ, cô  còn im lặng hơn so với lúc  mới nhập học, hơn nữa luôn luôn liều mạng học tập. Sinh viên của Kinh đại đều  chịu khó, nhưng cô  chịu khó đến mức gần như hà khắc .
Tiêu Hiểu để mặc cho bọn họ trêu ghẹo,  khi  xuống thì mở hộp cơm , tầng bên  là tôm và cá chiên dầu, tầng bên  chứa đầy sủi cảo.
Hộp cơm  mở , mùi thơm đó lập tức lan  khắp căn phòng.
Sắc mặt của Đồng Vi và Vương Hiểu Nguyệt đồng loạt  đổi, than thở : “Lại  sự ngọt ngào  hành hạ .”
Tiêu Hiểu   với hai  họ: “Chỉ  thể chia cho các  một chút thôi, dù  tớ vẫn  ăn cơm tối, hơn nữa đây là cơm mà Vương Vệ nhà tớ đặc biệt  cho tớ, nếu như để     tớ  ăn no thì   đau lòng c.h.ế.t mất.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tu-dai-lao-gia-da-xuyen-qua-cuoi-chong-ngheo/chuong-225.html.]
Đồng Vi và Vương Hiểu Nguyệt hiện giờ đang nóng vội  ăn, cho dù Tiêu Hiểu  những lời buồn nôn gì, bọn họ đều gật đầu đồng ý: “ Cậu  đúng, cơm  là do Vương Vệ đặc biệt  cho , chúng tớ  thể để  ăn  đủ no,  chỉ cần...bố thí cho bọn tớ một chút chút là  .” Vương Hiểu Nguyệt dùng ngón út so sánh một chút ít, mặt đầy nịnh nọt.
Tiêu Hiểu chia cho bọn họ mỗi  vài cái sủi cảo và tôm cá, thấy Lý Phương Phương  tại chỗ  nhúc nhích, liền hỏi cô : “Bạn học Lý,    nếm thử một chút ?”
Lý Phương Phương vùi đầu xuống  thấp: “Không cần,  còn   sách.”
Nghe cô   , Tiêu Hiểu nhún vai, nếu     , cô cũng  cần  kiên quyết tặng .
Đồng Vi và Vương Hiểu Nguyệt đưa mắt  , đổi chủ đề, ăn sủi cảo từng miếng nhỏ một, mỗi một miếng đều  thán phục một tiếng, Tiêu Hiểu thấy  thấp giọng  .
Lý Phương Phương đưa lưng về phía bọn họ cắn môi, những  ở thành phố lớn như bọn họ quả nhiên là xem thường cô , cô   ưa Đồng Vi và Vương Hiểu Nguyệt xuất  từ gia đình chủ nghĩa tư bản, Tiêu Hiểu cũng đến từ nơi hẻo lánh như cô , rõ ràng hai  họ nên  thiết hơn mới đúng.
 Tiêu Hiểu còn  chiều chuộng hơn con gái thành phố, cái ăn cái mặc   cái nào là  , cái gì cũng   ,   chồng của cô còn đặc biệt thuê một căn phòng bên ngoài trường học, chỉ vì Tiêu Hiểu kén ăn, ăn  quen cơm của trường học nên  tự tay nấu cơm cho cô.
TBC
Cô  cảm thấy nếu như  xuất  từ gia đình nghèo khổ như  thì nên cần mẫn, chăm chỉ học tập, sống cuộc sống gian khổ giản dị như cô .  rõ ràng cùng một xuất , cuộc sống của Tiêu Hiểu  một trời một vực so với cuộc sống của cô .
Trước đây cô   ưa Đồng Vi và Vương Hiểu Nguyệt, luôn cảm thấy hai  đó hoặc là vô tình hoặc là cố ý tỏ cảm giác ưu việt  mặt cô , nhưng bây giờ  cô   ưa nhất  là Tiêu Hiểu.
Tiêu Hiểu vẫn   Lý Phương Phương  ý kiến với  như , chỉ cảm thấy cô gái  càng ngày càng ít , cô cũng   lòng  trở thành chị gái tri kỷ. Ăn cơm xong,   thêm một lúc đợi tiêu thực  lên giường  ngủ.
Nghĩ rằng ngày mai   với giáo sư của các khoa, để cô  thể tự do sắp xếp thời gian.
Ngày hôm  Tiêu Hiểu   tìm giáo sư Vương, giáo sư Vương chính là thầy giáo bảo cô bước lên  ngày đầu tiên  học, ông  khá là xem trọng Tiêu Hiểu.