Bây giờ sách cũng  còn để , kiến thức chuyên ngành  học xong từ sớm, càng   lên lớp học từng bước từng bước một nên chuẩn   với giáo viên xem xem  thể  phòng thí nghiệm  . Nếu như y học truyền thống mà Đồng Vi  thực sự thần kỳ như , cũng  thể giúp cô g.i.ế.c thời gian.
Nói xong chuyện y học truyền thống, Vương Hiểu Nguyệt hỏi: “Tiêu Hiểu,  hôm nay   đến trường học ngủ ?” Vương Vệ  sắp xếp xong hết căn phòng thuê đó, hiện giờ hai  họ gần như đều ở bên ngoài.
TBC
Tiêu Hiểu thở dài, giả vờ lo lắng chống cằm : “Có lẽ là do   phiền chán vì tớ,  thường xuyên đưa tớ theo.” Vương Vệ bận rộn hơn cô nhiều,  những  học môn chuyên ngành mà còn bận kiếm tiền. Đối với việc ăn     luôn  một cảm giác lo lắng  sâu đậm.
Anh to gan thận trọng,   đường dây nhập hàng từ chỗ chú Trương, trưa ngày hôm nay   nhập hàng, cũng   bây giờ  về .
Vương Hiểu Nguyệt trừng mắt: “Thôi . Với mức độ yêu thương  của chồng ,  đưa  theo nhất định là vì sợ  mệt mỏi thôi.      ?”
Tiêu Hiểu đương nhiên  tiện  rằng Vương Vệ bận  kiếm tiền, chỉ  rằng  việc.
Đang  thì  tiếng gõ cửa, Tam Muội thở hổn hển  ở ngoài cửa: “Chị hai,  rể về , đang ở bên  đợi chị đấy.”
Tiêu Hiểu  ,  còn quan tâm đến những thứ khác, vội vàng  theo Tam Muội xuống .
Vương Hiểu Nguyệt thấy , trêu đùa  với Đồng Vi: “Cậu xem xem,  nãy còn  chồng phiền chán  , bạn học Vương Vệ  về,   liền quên hết  thứ luôn.”
Đồng Vi đang ôm sách thuốc ,   hâm mộ gật đầu đáp: “Tình cảm của Tiêu Hiểu và bạn học Vương Vệ thật , nếu như   tớ  thể gặp  một  chồng đối xử với   như  thì  .”
Vương Hiểu Nguyệt thở dài : “Muốn tìm một  chồng như bạn học Vương Vệ, tớ thấy khó khăn đấy.” Vừa  trai, tính cách ngầu lòi, đối với  khác luôn   biểu cảm gì, chỉ dịu dàng với một  Tiêu Hiểu,  là sinh viên của Kinh đại,   cũng sẽ tiền đồ vô lượng, đúng là...
Tiêu Hiểu theo Tam Muội  xuống lầu, thấy Vương Vệ đang dựa  một cái cây của kí túc xá đợi cô, theo tuổi tác tăng dần, đường nét gương mặt  càng ngày càng rõ nét.
Tiêu Hiểu   thấy Vương Vệ liền hai mắt sáng rực nhào  lòng , cọ cọ   n.g.ự.c  một cái, giọng  mềm mại oán trách: “Sao   lâu như  chứ?”
Vương Vệ xoa xoa đầu cô,   hôn một cái lên trán cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tu-dai-lao-gia-da-xuyen-qua-cuoi-chong-ngheo/chuong-224.html.]
Tam Muội thấy , yếu ớt : “Em về kí túc xá  đây.”
 hai   cũng   cô  một cái, Tiêu Hiểu chỉ phất phất tay, bảo cô   nhanh một chút.
Tam Muội hừ một tiếng: Sau  sẽ   chân sai vặt cho hai  họ nữa.
“Ăn cơm tối ?” Vương Vệ  trả lời câu hỏi của Tiêu Hiểu mà hỏi cô .
Tiêu Hiểu  chút chột , ánh mắt chuyển sang chỗ khác: “Em vẫn  đói.”
Giọng điệu của Vương Vệ nặng thêm, ừ một tiếng.
Tiêu Hiểu bĩu môi: “Được , em đói.”
Vương Vệ cho cô một ánh mắt ‘ ngay mà’, đưa một hộp cơm giữ nhiệt cho cô: “Vừa mới  xong, cầm lên ăn lúc còn nóng.”
Tiêu Hiểu nâng mắt lên  , thấy giữa hai hàng lông mày của   vài phần mệt mỏi liền đau lòng sờ một cái: “Anh ăn ?”
“Ăn , mau lên  , nếu  lát nữa kí túc xá sẽ đóng cửa. Hôm nay em ngủ ở kí túc xá   ?” Vương Vệ ôm lấy eo của Tiêu Hiểu, hôn một cái lên chóp mũi cô, nhẹ giọng hỏi.
Tiêu Hiểu gật đầu: “Được thôi. Vậy  mau về nghỉ ngơi .”
Vương Vệ ừ một tiếng,  hôn một chút lên trán cô,  theo cô  lên kí túc xá  mới rời .
Lúc Tiêu Hiểu   tòa kí túc xá thì  quản lý kí túc xá ngăn , dì quản lý dùng ánh mắt như ngọn đuốc  cô: “Bạn học   là gì của cháu?”
Tiêu Hiểu  ngọt ngào: “Là chồng cháu ạ.”
Điều  khiến quản lý kí túc xá  sửng sốt, vì khóa    nhiều sinh viên lớn tuổi,  nhiều   lập gia đình, quản lý quá nghiêm ở phương diện  cũng  thực tế cho lắm, cho nên, nên quản lý kí túc xá mới hỏi một chút. Bà  cho rằng hai   cùng lắm là  yêu,  ngờ rằng còn trẻ như   kết hôn .