Vương Hiểu Nguyệt ăn hết thịt khô , thấy thế thì thò  gần lấy một miếng thịt khô của Đổng Vi.
Chọc cho Đổng Vi  kêu lên oai oái: “Của  ,   ăn của .”
“Chỉ ăn mấy miếng thôi, lát nữa  cũng lấy kẹo sữa đổi  cho .” Vương Hiểu Nguyệt thấy Đổng Vi  giống với  cô  thì  nửa đùa nửa thật, nhưng đúng là cô  cũng   ăn thịt khô, tiếc là bản   chống   dụ hoặc, vài miếng cuối cùng cũng  ăn hết xong hồi nãy .
“Ai  kẹo sữa chứ, vất vả lắm  mới đổi  từ chỗ Tiêu Hiểu mà. Tự   đổi với Tiêu Hiểu .” Đổng Vi ôm thịt khô  Vương Hiểu Nguyệt đầy cảnh giác.
Tiêu Hiểu giơ tay lên đúng lúc: “Hết .”
Hai vai Vương Hiểu Nguyệt hạ xuống,  đầu xoa tay  với Đổng Vi: “Cậu xem...”
Thấy Vương Hiểu Nguyệt vô cùng đáng thương, Đổng Vi cũng chia cho cô  mấy miếng: “Nói  đấy, chỉ mấy miếng  thôi, nhiều hơn   .”
Hai  đùa giỡn với , Tiêu Hiểu thì   giường     tủm tỉm.
Lý Phương Phương  hé môi, cảm thấy như bản   thể hòa  nên yên lặng  xuống ghế của , tiếp tục  sách.
Buổi tối Tiêu Hiểu ôm quần áo của Vương Vệ ngủ cũng tính là yên giấc, cuối cùng sáng hôm  cũng  đến trễ.
Cô xuống lầu ký túc xá, Vương Vệ  chờ sẵn ở cửa, đưa một túi bánh bao cho cô, còn liên tục hỏi cô: “Ngủ ngon , sáng nay  rửa mặt ,  thấy  quen chỗ nào ...”
Nhọc lòng đủ chuyện, sợ Tiêu Hiểu chịu tủi .
Tiêu Hiểu trả lời từng chuyện: “Bánh bao  là   ?”
Vương Vệ gật đầu: “Tối hôm qua ngủ sớm nên sáng nay dậy sớm . Tranh thủ ăn lúc còn nóng , ăn xong   học.”
TBC
Tiêu Hiểu cầm bánh bao cắn một miếng,   bánh bao cần  ủ bột nên cần ít nhất hai tiếng,   sáng nay Vương Vệ dậy từ lúc mấy giờ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tu-dai-lao-gia-da-xuyen-qua-cuoi-chong-ngheo/chuong-220.html.]
“Sau  đừng  nữa, buổi sáng em tìm tạm món gì đó để ăn là .”
Vương Vệ chọc trán Tiêu Hiểu: “Anh còn cần em nhọc lòng hả? Em  với các cô  , phòng học của   cùng hướng với em.”
Mấy  Đổng Vi bước tới từ phía , Vương Vệ vẫy tay bảo cô  theo đám Đổng Vi  học ,   hỏi thăm rõ ràng , trong ký túc xá của Tiêu Hiểu  Lý Phương Phương cũng ghi danh  khoa vật lý.
Tiêu Hiểu  theo bóng Vương Vệ rời .
Bả vai  Vương Hiểu Nguyệt vỗ: “Được , sắp thành hòn vọng phu , cũng     gặp nữa.”
Đổng Vi thì  hít hà cái mũi: “Ồ, cái bánh bao  thơm quá !” Nói  cố gắng  đầu ,  để bản   chằm chằm  bánh bao, bằng  cô  sợ bản  nhịn   sẽ xin bánh bao của Tiêu Hiểu để ăn mất.
Lý Phương Phương thì vùi đầu xuống thấp hơn nữa, Vương Hiểu Nguyệt  nuốt nước miếng: “Ở chung một phòng với , đúng là sự tra tấn ngọt ngào mà.” Ở  mà  nhiều món ngon như thế hả?
Tiêu Hiểu chia cho các cô mỗi  một cái.
Ban đầu ba  họ còn  ngại ngùng, hôm qua còn ăn nhiều thịt khô như  thì  hôm nay còn dám mặt dày xin đồ của Tiêu Hiểu tiếp  chứ. Có điều ngửi thấy mùi hương thơm lừng của bánh bao, cuối cùng các cô  cũng  cưỡng   sự dụ hoặc.
Đổng Vi và Vương Hiểu Nguyệt ăn bánh bao, liên tục la hét  báo đáp Tiêu Hiểu, một cái bánh bao thế  cũng  thể khiến các cô  ăn  cảm giác lâng lâng bay bổng.
Tiêu Hiểu mặc các cô  ầm ĩ, lúc tới khu dạy học thì bốn  tách .
Lý Phương Phương và Tiêu Hiểu  chỉ học cùng một khoa mà còn  xếp cùng một lớp, đều ghi danh  Vật lý Ứng dụng.
Nghiêm túc học xong một tiết, Tiêu Hiểu thở dài, đúng là mất tri thức   chẳng  tí giá trị nào, cô lật sách,   nhiều lý thuyết  phiến diện.
Tiêu Hiểu cũng hiểu là do sự giới hạn của thời đại, tri thức của    sẽ luôn  đời  lật đổ hoặc bổ sung. Chân lý trong một  thời gian cũng   chân lý vĩnh cửu.
Xem  cô  cần   học từng bước, nếu  thể  phòng thí nghiệm của trường để  thực nghiệm thì tuyệt , cô còn  tiếp tục thí nghiệm về bước nhảy giữa các chiều  gian mà    khi còn ở Tinh Tế,  lẽ sẽ tìm  đường để  về Tinh Tế.