Tiêu Hiểu nghĩ ngợi một lúc   : “Bây giờ   nghĩ , đợi đến khi nghĩ  thì   cho chị.”
Tưởng Văn Văn xùy một tiếng: “Được thôi,  cũng  nghĩ .”
Tiêu Hiểu  thèm để ý, gật đầu: “Rất công bằng.”
Sau khi trêu Tưởng Văn Văn vài câu thì Tiêu Hiểu  tỉnh táo. Không bao lâu, điểm thi  mở, tất cả thí sinh nối đuôi  .
Đám Vương Vệ ở điểm thi khác. Tiêu Hiểu  xung quanh, phát hiện  đến tham gia thi  đa dạng,   ba bốn mươi tuổi, cũng   15-16 tuổi.
TBC
Những   đều  nghiêm túc,  vẻ  căng thẳng. Có vài  thậm chí bắt đầu run rẩy.
Lâu như   mới thi đại học  nữa, trận chiến liên quan đến vận mệnh , bọn họ căng thẳng, Tiêu Hiểu cũng hiểu .
Giám thị    thể lệ thi, tiếng chuông  vang lên là bài thi  phát .
Tiêu Hiểu  bài thi  mới phát, lấy  lạ nên nhíu mày,   dễ thế nhỉ! Mọi    thi đại học là kì thi khó nhất mà?
Lúc  cô còn lo lắng cho Tam Muội và Vương Vệ nhưng nếu nội dung thi đơn giản như  thì Tam Muội và Vương Vệ chắc chắn  thành tích  !
Tiêu Hiểu  sơ qua bài thi  nhấc bút, bắt đầu . Cô    cần nghĩ ngợi,  xong đáp án  lập tức đến câu tiếp theo.
Dù  cũng là khóa đầu tiên của đợt khôi phục thi đại học , vốn dĩ  đây đa   ngờ còn  ngày khôi phục thi đại học nên đều  chuẩn  kĩ, chỉ vội vàng ôn tập mấy ngày  lên điểm thi.
Tuy rằng đề thi của khóa đầu tiên  khó, nhưng đối với những thí sinh  lâu   sách thì khó như  trời.
  khác trong phòng thi   nhíu mày suy tư,   căng thẳng đến toát mồ hôi, còn  một      gì nên vò đầu bứt tai.
Vì  mà dáng vẻ chăm chú  bài của Tiêu Hiểu so với các thí sinh khác thì bắt mắt vô cùng, khiến các thầy cô giám thị liên tiếp  về phía cô.
Tiêu Hiểu  xong  nhanh, cô cho rằng  xong thì  thể nộp bài thi   ngoài, ai ngờ  thầy giám thị trả lời là vẫn  thể  ngoài,  đợi đến thời gian nộp bài thi mới  .
Tiêu Hiểu đành     chỗ, buổi sáng  ngủ đủ nên cô đè lên bài thi, gối lên tay  ngủ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tu-dai-lao-gia-da-xuyen-qua-cuoi-chong-ngheo/chuong-204.html.]
Các thí sinh khác  thấy,  một   càng căng thẳng thêm,  một    khinh bỉ  Tiêu Hiểu. Biết  thi đậu nổi nên đành cam chịu ?
Chờ đến lúc nộp bài thi, Tiêu Hiểu  khỏi điểm thi, vươn .
Vương Vệ cũng  ngoài, ôm eo cô từ phía . Tiêu Hiểu ngửi thấy mùi của Vương Vệ nên dựa     luôn. Lúc  Tam Muội cũng  ngoài, chạy đến  mặt Tiêu Hiểu hưng phấn : “Chị hai, em tưởng thi đại học  khó,  ngờ em   hết  câu.”
Tiêu Hiểu  tủm tỉm gật đầu: “Phải, dễ hơn chị nghĩ nhiều.”
Cô  hỏi Vương Vệ: “Anh,  thấy dễ ?”
Vương Vệ ừ một tiếng: “Rất dễ.”
Những   qua bọn họ   thì ngạc nhiên. Có  tự hoài nghi: đề dễ  thật ,  họ  cảm thấy  khó? Phần lớn thì dùng ánh mắt  thiểu năng trí tuệ  bọn họ: Bịp, bịp nữa . Nói miệng thì ai mà chẳng  .
*chỗ  bản raw chơi chữ mà e lười giải thích quá nên c.h.é.m theo ngữ cảnh luôn T.T
Tưởng Văn Văn cũng  qua bọn họ, cũng   thấy ba  họ  khoác mà   ngượng, cô  khinh miệt  nhạo một tiếng: Hẳn là do đến đề cũng  hiểu nên mới thấy dễ?
Thi đại học trong ba ngày liên tiếp,  khi thi xong  lâu thì bắt đầu điền nguyện vọng.
Bây giờ  giống  ,  điểm mới bắt đầu chọn trường học, mà dựa  thành tích  tính   điền nguyện vọng. Nếu đánh giá cao điểm của   thi rớt thì cũng chỉ  thể tự nhận xui xẻo.
Huyện phát cho những thí sinh tham gia thi đại học một quyển sổ khai báo nguyện vọng.
Tiêu Hiểu hỏi thăm trường học  nhất ở Kinh Thành, một là Đại học Thanh Hoa, một là Đại học Bắc Kinh. Vì thế ba  đều điền Đại học Bắc Kinh. Tiêu Hiểu điền khoa vật lý, Vương Vệ thì điền khoa kinh tế, dường như    hứng thú với việc kiếm tiền. Tam Muội thì điền phiên dịch ngoại ngữ.
Sau đó là chờ thành tích và giấy báo trúng tuyển.
Qua hơn một tháng, thành tích và giấy báo trúng tuyển đều  .
Tiêu Hiểu ngoại trừ ngữ văn  trừ một điểm thì các môn khác đều đạt điểm tối đa.
Tổng điểm là 700. Vương Vệ  655, Tam Muội  623, mà Tưởng Văn Văn thi  614, mấy  đều như ý nguyện,  giấy báo trúng tuyển của Đại học Bắc Kinh.
Thành tích   truyền   khiến  huyện chấn động!