Sửa xong máy,   ai cũng vui mừng, trễ nải hơn nửa ngày, phân xưởng  bắt đầu  việc. Tiêu Hiểu cảm thấy  xả giận cho Vương Vệ nên   về.
Cô  đặt chuyện  ở trong lòng, chỉ là tiện tay sửa một chút mà thôi. Vương Vệ cũng  cảm thấy  chuyện gì lớn, vợ  ngay cả những thứ  thể tưởng tượng  như dịch dinh dưỡng và cỏ cấp tốc cũng lấy  , bây giờ chỉ là sửa một cái vấn đề máy móc,   là chuyện  trong dự liệu  ?
Sau khi về nhà, Vương Vệ xuống bếp, vẫn rán cho Tiêu Hiểu một con lươn, nấu canh cá, canh cá màu trắng sữa  nấu  đậm vị,   xào rau cải trắng tươi ngon.
Những thức ăn  là do Vương Vệ mang hạt giống từ nhà đến, trồng  hành lang trong nhà bếp. Muốn ăn rau gì, mỗi sáng sớm rải hạt giống  trong đất,  đó tưới một ít dịch dinh dưỡng lên. Khi đến trưa thì  mọc lớn, tuyệt đối tươi ngon dinh dưỡng.
Vừa mới ăn cơm xong, Tam Muội liền cầm sách vở đến  giảng.
Chuyện   thành thông lệ, đợi Vương Vệ thu dọn xong, ba  chuẩn  bắt đầu giờ học.
  lúc  bỗng vang lên tiếng gõ cửa.
Vương Vệ mở cửa  , thấy   bên ngoài là xưởng trưởng và phó xưởng trưởng.
Hai  bọn họ còn xách theo một túi kẹo sữa.
Vương Vệ đưa bọn họ  nhà.
Hai  họ cảm ơn Tiêu Hiểu một lượt ,  đó  thấy núi sách ở  bàn, giật  : “Hai   nhiều sách như  ?”
TBC
Tiêu Hiểu gật đầu: “ khá là thích  sách.”
Xưởng trưởng cảm thán: “Thì  là như ,   nhiều sách suy cho cùng vẫn là khác biệt. Ông  xem,  nhiều sách thậm chí còn  thể sửa  máy móc của nước ngoài.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tu-dai-lao-gia-da-xuyen-qua-cuoi-chong-ngheo/chuong-198.html.]
Phó xưởng trưởng đồng ý, ai    chứ?  bây giờ trường học suốt ngày náo loạn, giáo viên  thể dạy dỗ cho , học sinh cũng  thể học hành đàng hoàng.
“Lãnh đạo, hai   chuyện gì ?” Vừa bước   nịnh nọt đủ kiểu, nịnh nọt đến mức cô cũng ngượng ngùng.
Xưởng trưởng  ha ha một tiếng: “Đồng chí Tiêu,  cũng  vòng vo nữa,   cô sửa  máy dập, giúp nhà máy tránh  tổn thất tài sản lớn. Nhà máy nghiên cứu quyết định,  cho cô gia nhập nhà máy, trở thành một trong những nhân viên của nhà máy xe đạp huyện Thành Khẩu,   cô sẽ chuyên môn phụ trách máy móc. Cô cảm thấy thế nào?”
Ra một quyết định nhanh chóng như , cũng là vì  máy dập  hỏng bất ngờ  khiến bọn họ hoảng sợ,   tỉnh đều  sửa , nếu như  hỏng một  nữa,   bọn họ sẽ  dọa c.h.ế.t ?
Bây giờ khó khăn lắm mới    thể sửa  loại máy của nước ngoài , đương nhiên là  thể uổng phí bỏ qua. Cứ luôn  phiền   công nhân  công cũng  ,  nên mới nghĩ đến việc trực tiếp để Tiêu Hiểu  nhà máy.
“Không , vợ     việc nặng.” Không đợi Tiêu Hiểu lên tiếng, Vương Vệ  từ chối . Công việc trong phân xưởng cực khổ như , Tiêu Hiểu    ? Ngay cả việc rửa bát  cũng  nỡ để Tiêu Hiểu ,   thể để cô  việc nặng như ?
Hai vị lãnh đạo  xong cũng  quá bất ngờ. Trước khi đến bọn họ  hỏi thăm rõ ràng quan hệ giữa Tiêu Hiểu và Vương Vệ,  rằng Vương Vệ là một  yêu thương vợ.
Xưởng trưởng  ha ha : “Đồng chí Vương hiểu lầm , đồng chí Tiêu là nhân tài kĩ thuật hiếm ,  chúng   thể để cô   phân xưởng  việc ? Đồng chí Tiêu chỉ cần đến phòng  việc , mỗi ngày xác nhận máy   vấn đề đúng giờ là .”
Ban đầu Tiêu Hiểu đúng là   hứng thú lắm, nhưng    thể  xem máy, ánh mắt lập tức sáng lên. Máy ở phân xưởng,  thì chẳng  cô sẽ  nhiều cơ hội tiếp xúc với Vương Vệ hơn ?
“Cậu yên tâm, chúng  sẽ  bạc đãi đồng chí Tiêu về vấn đề tiền lương . Chúng  sẽ phát lương theo thợ lắp đặt  kinh nghiệm trong nhà máy.”
Nhà máy xe đạp  những  sản xuất  bộ phận máy, chủ yếu nhất là lắp ráp. Thợ lắp ráp cần   kinh nghiệm phong phú. Cho nên tiền lương của thợ lắp ráp so với công nhân bình thường  chỉ cao hơn một bậc.
Nghe xưởng trưởng  như , Vương Vệ  về phía Tiêu Hiểu. Chỉ cần Tiêu Hiểu  mệt nhọc,  đồng ý    thì cứ xem ý của Tiêu Hiểu.
Tiêu Hiểu gật đầu: “Được thôi.”