“Em gái, em ở nhà ?” Tiêu Hiểu mở cửa, thấy chị Cầm dắt theo con trai   ở ngoài cửa.
“Chị Cầm, chị đây là...”
“À, chị trông con một  trong nhà cảm thấy buồn chán, nghĩ rằng   em cũng đang ở một  ? Nên đến đây tìm em tán gẫu một chút.”
Cô    như  , Tiêu Hiểu đương nhiên cũng  thể  cho cô   .
Sau khi chị Cầm đưa con trai   , liếc mắt  thấy  bàn  một đĩa đào mật thơm mát chín mọng, chị Cầm lập tức cầm lấy hai quả, một quả đưa cho con trai, một quả tự cầm lên gặm,  ăn  : “Trời ạ, đào  ngon quá, các em lấy từ   , mùa  hẳn là   đào chứ?”
Tiêu Hiểu mặt  đỏ nhịp tim  tăng đáp: “Hái ở trong núi,  thể là đào dại ở  đó  chúng em bắt gặp.”
Chị Cầm cũng  để ý, cô  chỉ là thuận miệng hỏi, con trai cô  thì   chút ngượng ngùng, cầm quả đào đỏ mặt  với Tiêu Hiểu: “Dì Tiêu,  cháu  ăn nữa, trả  cho dì .”
Đứa bé  thèm đến chảy nước miếng, ánh mắt cũng  nỡ rời khỏi quả đào nhưng   trả quả đào   trong đĩa.
Tiêu Hiểu cũng  nghĩ  tại  một  thích chiếm lợi của  khác như chị Cầm  nuôi  một đứa con ngoan ngoãn như , xoa xoa đầu nó đáp: “Cháu ăn , chú Vương của cháu  sẽ  tìm về cho dì nữa.”
Chị Cầm  con trai  , cũng  chút ngại ngùng: Thằng nhóc thối,  như    là đang tỏ ý rằng   như cô  còn  hiểu chuyện bằng con trai  ?
Đứa trẻ tưởng là thật, lúc  mới vui vẻ lấy đào lên ăn.
Chị Cầm ăn đào xong, thần thần bí bí  với Tiêu Hiểu: “Em gái, em   trong nhà máy  xảy  chuyện lớn  ?”
“Chuyện gì?” Tầm mắt của Tiêu Hiểu đặt  cuốn sách,    hề quan tâm hỏi.
TBC
Chị Cầm   chẳng qua là lời khơi dậy tính buôn chuyện, cô   ngờ rằng Tiêu Hiểu thực sự  .
“Em thực sự   ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tu-dai-lao-gia-da-xuyen-qua-cuoi-chong-ngheo/chuong-192.html.]
“Không  ạ.” Bây giờ cô đang  sách lịch sử, tạm thời trừ lịch sử và Vương Vệ ,   hứng thú với những thứ khác.
Chị Cầm kích động vỗ đùi: “Ay nha, chuyện  là chuyện lớn đó,  mà em   . Em   ?”
Tiêu Hiểu    rằng   .
 chị Cầm cũng  để cô lên tiếng mà tự  : “Chiếc máy mới  chuyển đến trong nhà máy  hỏng ,   chiếc máy  là tự động  bộ gì đó, tóm  là chồng chị  chị cũng  hiểu, là do nhà máy ô tô ở  tỉnh bỏ  một  tiền lớn mua về từ nước ngoài. Thứ đó đắt lắm đấy, bây giờ  hỏng ,   đến việc tiền đổ trôi sông,  còn  dùng  chiếc máy cũ. Chồng chị  rằng sản lượng một ngày của máy cũ  còn  bằng một phần mười của chiếc máy mới đó.”
“Em gái, em  xem một phần mười  là bao nhiêu, chị hỏi chồng chị,   còn quát chị một cái. Chị thấy bản    cũng   .” Chị Cầm    bất bình bĩu môi.
Tiêu Hiểu lắc đầu, vô cùng bình tĩnh đáp: “Em  .” Máy móc gì đó hỏng    liên quan gì đến cô, bây giờ cô chỉ  chị Cầm mau về một chút, những chuyện  lê đôi mách  cô thực sự   hứng .
“Chị thấy em cũng  , chuyện chị     là chuyện , em   ?”
Chị Cầm dường như vô cùng thích dùng câu  để thu hút sự chú ý của  khác.
Tiêu Hiểu  buồn nhấc lông mày: “Em  .”
“Em cũng  ? Được , chị  cho em , chồng em hôm qua suýt chút nữa  vu oan,  hai   chiếc máy  vì   nên mới  hỏng. Nếu như điều  trở thành sự thật,   nhất định sẽ  đuổi khỏi nhà máy...”
“Chị  gì?” Tiêu Hiểu   vẫn còn bình chân như vại bỗng nhiên  dậy.
“Em...em gái? Em   ?” Thường ngày Tiêu Hiểu luôn luôn là bộ dạng tươi , lúc  sắc mặt  lạnh lẽo,  mặt dường như  đóng  thành một lớp băng.
Cô bình tĩnh  chị Cầm: “Vương Vệ    vu oan?”
Chị Cầm thận trọng kéo cô  xuống: “Em đừng nóng vội, vẫn còn  xác định mà, trong nhà máy đang sốt ruột giải quyết chuyện máy dập, cho dù  điều tra cũng  chờ đến khi sửa xong máy   .” Nhìn cô gái  xem,   thấy chồng   vu oan, sắc mặt  khiến cô   dọa sợ luôn.
Thường ngày trông thì  ngoan ngoãn, nhưng lúc tức giận   đáng sợ, khó trách   thể trở thành vợ chồng với Vương Vệ.