Tiêu Tam Muội  cô  một cái, thở phào nhẹ nhõm đáp: “Vậy cũng ,  thật, sống chung một chỗ với cô,  bộ mặt giả vờ cao cao tại thượng   cũng  khó chịu.”
Nghĩ thôi cũng  là do Lý Tiểu Như cố ý, kí túc xá cô   xếp  ở   chắc chắn sẽ   điều kiện  bằng ở đây.  Tiêu Tam Muội  sợ,   hơn  nữa chẳng lẽ còn  thể   hơn cả khi tất cả chị em trong nhà cùng chen chúc  một chiếc giường rách ở nhà?
Có điều bây giờ  ở chung với Lý Tiểu Như, chỉ sợ cô   thể canh chừng cô  từng giờ từng phút  nữa. Sợ cô   giở trò    hổ  bám lấy  rể của cô .
“Đừng tưởng rằng  chuyển  là cô  thể bám lấy  rể ,  cho cô ,  vẫn sẽ canh chừng cô đấy.” Tam Muội cảnh cáo Lý Tiểu Như một câu  bắt đầu thu dọn hành lý của .
Lý Tiểu Như thấy Tiêu Tam Muội  đổi kí túc xá mà vẫn  đau  ngứa,    giống cảnh tượng tức giận ấm ức trong tưởng tượng của cô ,   thấy cô  cảnh cáo, lập tức nổi giận hét lên: “Câm miệng của cô . Nếu cô còn  bậy bạ nữa,   những  thể đuổi cô  khỏi kí túc xá mà còn  thể đuổi cô  khỏi nhà máy.”
Tiêu Tam Muội ném chiếc chăn  tay xuống, ép sát đến gần Lý Tiểu Như: “Cô  thử xem, bỗng nhiên vô cớ đuổi việc một công nhân  việc chính thức, cô tưởng rằng cha  là ai? Chuyện đổi kí túc xá    so đo với cô, dù   cũng    thấy cô nữa.  cô thử đuổi   khỏi nhà máy xem, cô  để  sống, cho dù  c.h.ế.t cũng sẽ kéo cô theo cùng.”
Công việc  là hi vọng chung của mấy chị em cô , là do chị hai cố ý nhường cho cô . Ai  cho cô   công nhân chính là ép cô   chết. Đã đến mức  , dù  gì cô  cũng   loạn một trận.
Ánh mắt của Tiêu Tam Muội quá tàn độc, Lý Tiểu Như  kìm  lùi về phía  một bước: “Nói khoác thì dễ  đấy, cô  thể  gì ?”
“Vậy cô cứ thử xem.” Đã đắc tội Lý Tiểu Như, cho dù   mất công việc  cô  cũng  thể bán  chị hai để lấy lòng Lý Tiểu Như . Thu dọn hành lý xong, lúc  qua bên cạnh Lý Tiểu Như, cô  còn đụng  cô  khiến cô  lảo đảo một cái.
“Tiêu Tam Muội...” Lý Tiểu Như  từng gặp  nào đáng ghét như Tiêu Tam Muội. Không, vẫn , chị hai  của Tiêu Tam Muội còn đáng ghét hơn cô .
Tối hôm đó, Tiêu Tam Muội dọn sang phòng khác, cô    với Tiêu Hiểu và Vương Vệ. Chẳng qua là đổi sang một phòng kí túc xá  nhiều  hơn mà thôi, chuyện  đối với cô    chẳng đáng là gì.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tu-dai-lao-gia-da-xuyen-qua-cuoi-chong-ngheo/chuong-172.html.]
Lần đầu tiên giảng dạy thất bại, Tiêu Hiểu  về tìm bộ sách thi đại học của Tưởng Văn Văn. Thời gian  nghỉ  nhanh  đến.
Chiều hôm đó, Vương Vệ và Tiêu Hiểu thu dọn xong liền vội vàng về nhà. Tam Muội cũng về cùng, cô    thăm mấy chị em Lục Muội.
Vừa bước  thôn Tiểu Tiền,  trong thôn  thấy bọn họ thì đều vây kín , liên tục hỏi bọn họ  công nhân    , mặc cái gì, ăn cái gì...
Trong mắt của   đều tràn đầy hâm mộ.
Khó khăn lắm mới thoát khỏi sự nhiệt tình hỏi thăm của các thôn dân, Tiêu Hiểu thúc giục Vương Vệ  về nhà của .
Khoảnh khắc mở cửa , Tiêu Hiểu  kìm  hít  một  thật sâu: “Vẫn là nhà  .”
Vương Vệ  xong  ngừng : “Em  ở nhà?”
Tiêu Hiểu  thể    đang nghĩ gì: “Em  ở bên cạnh ,  ở  thì chỗ đó chính là nhà.”
Vương Vệ hừ một tiếng,  đầu sang chỗ khác, khóe miệng nâng lên: “Chỉ  dẻo miệng.”
TBC
Tiêu Hiểu đến khoác lấy cánh tay : “Thật mà,  tin em...”
Vương Vệ  nhẹ một tiếng,  nhịn  dùng một tay ôm cô  trong phòng.
Ngày hôm  hai  đều dậy muộn, lúc hai  họ rời giường mặt trời  lên cao . Tiêu Hiểu  quên   về là  việc quan trọng  ,  khi ăn sáng liền cùng Vương Vệ  đến điểm thanh niên tri thức.