Cẳng chân Vương Quyên đau rát,  vén ống quần lên  thì phát hiện cẳng chân  sưng lên. Cô   sợ  ghét: “ chỉ khuyên nhủ ,    nổi giận như …” Nếu    hai vợ chồng gặp vận may cứt chó lấy lòng mấy qua lớn đó đại, cô  ăn no chạy tới  ngon ngọt với Vương Vệ ?
“Xem  là  đánh đau!” Vương Vệ nào  kiên nhẫn  Vương Quyên  mấy lời nhảm nhí,  cầm lấy khúc củi  chẻ xong áng chừng trong tay.
“A, ah cả  hai, mau, mau dẫn em …” Vương Quyên thấy Vương Vệ thế mà vẫn  động thủ, lập tức hoảng loạn thét chói tai. Cái chân  đánh của cô   cử động liền đau như kim châm muối xát.
Anh cả Vương và  hai Vương   liền  Vương Vệ thật sự  định lấy  lương thực  nên đành  ở một bên : “Chú tư, chú lọ tĩnh một chút…” Một bên đỡ Vương Quyên vội vàng rời .
Vương Vệ lạnh mặt đóng cửa , trực tiếp ném chuyện    đầu,  bếp nấu bữa sáng. Từ giờ,  nhà họ Vương và   còn chút quan hệ nào.
Tiêu Hiểu ôm  từ phía : “Anh còn đau lòng ?”
Vương Vệ lắc đầu: “Thật  đến bản   cũng  tin…” Động tác trong tay   ngừng, vô cùng lọ tĩnh bộc lộ tâm trạng lúc : “Lúc nhỏ  từng nghĩ, nghĩ bà  sẽ đối xử với  như bao   khác, buồn  nhỉ,  mà  mong đợi đối với  như !”
Tiêu Hiểu nhẹ nhàng vỗ lưng ,  lên tiếng, chỉ lẳng lặng   .
“Anh cũng   đối với bà  là loại tâm trạng gì, nhưng  đó em đến, em ngốc như …” Nói đến đây, trong mắt  chứa ý : “Toàn thời gian của  đều xoay quanh em, cũng   thời gian nghĩ về những oán hận đó nữa.”
TBC
Sau đó Vương Vệ cảm thán một tiếng: Trước giờ   từng nghĩ, lúc   đến chuyện nhà họ Vương, thậm chí là  Vương, trong lòng sẽ lọ tĩnh  gợn sóng như , giống như bọn họ thật sự chỉ là  xa lạ  liên quan.
Cảm giác giải thoát như , thật !
“Như , xem  em tay chân vụng về cũng  chút tác dụng.” Vương Vệ xoay  chỉ  trán Tiêu Hiểu.
Tiêu Hiểu thấy  thật sự buông xuống thì cũng vui theo,  nũng : “Vậy thì hết cách, ai bảo  chịu nuông chiều em chứ, nhanh lên , em sắp đói c.h.ế.t .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tu-dai-lao-gia-da-xuyen-qua-cuoi-chong-ngheo/chuong-142.html.]
“Đói c.h.ế.t em cũng !” Vương Vệ hừ một tiếng, động tác xắt ray nhanh hơn.
Anh cả Vương khiêng lương thực,  hai Vương đỡ Vương Quyên về nhà họ Vương.
Mẹ Vương  lương thực   giao   tay họ, ánh mắt tối : “Nó  lấy?”
Anh cả Vương gật đầu: “Chú tư     liên quan đến nhà  nữa.”
Cha Vương yên lặng hút một  thuốc.
Sắc mặt  Vương   đổi: “Không liên quan thì  liên quan, nó phản nghịch như ,  cũng  cần đứa con trai  nổi.”
“Mẹ, chú tư  lấy lương thực,  đồng ý cho con mang một ít  , hiện tại hoa màu ngoài ruộng cũng  cứu ,  cũng  thể  cả nhà con c.h.ế.t đói chứ.” Vương Quyên chịu đựng cơn đau  đùi, mở miệng.
“Con  về ,  về yên  mà sống, lương thực thì thôi , nhà   , cách thu hoạch vụ thu còn lâu như , con lấy lương thực  hết, cả nhà chúng   ?” Mẹ Vương trực tiếp từ chối.
Nhóm Phùng Xuân vốn đang lo lắng,   thì lập tức thở phào nhẹ nhõm.
“Mẹ…” Vương Quyên còn  mở miệng.
“Đi về.” Mẹ Vương cứng rắn  một câu, cúi đầu,   Vương Quyên.
Vương Quyên   Vương đang trách lúc  ở  núi   nên xúi giục bà  ném Vương Vệ, trong lòng cô    phục: Lúc đó cô  mới bao lớn,  Vương mới là  ruột Vương Vệ, nếu trong lòng bà    ý định như , cô   thể khuyên ?
Mẹ Vương là  duy nhất trong nhà họ Vương mà cô   thể tranh thủ, hiện giờ đến bà  cũng cứng rắn, Vương Quyên     nhiều hơn cũng vô dụng. Cô   dậy, lê chân   ngoài, lúc  tới cửa bỗng nhiên : “Mẹ, lúc  là bản   chịu  nổi lời đồn bên ngoài,  hận chú tư ăn nhiều nên mới ném chú . Hiện giờ  trách chuyện  lên   khác là cảm thấy yên lòng?”
Cơ thể  Vương lập tức cứng đờ: “Cút!”