“Chuẩn xe! Đến căn cứ!”
Cảnh vệ viên đáp một tiếng “Vâng!”
Ông cụ Nguyễn định tự gặp nhà họ Bùi.
Người nhà họ Bùi ở một nơi cách quân khu hơn mười cây .
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
🩷🩷🩷 Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nơi còn hoang vắng hơn cả quân khu.
Trên bãi sa mạc rộng lớn là những dãy nhà san sát.
việc canh gác ở đây nghiêm ngặt hơn cả quân khu.
Người nơi đều trải qua nhiều lớp kiểm tra.
Xe dừng , cảnh vệ viên xuống xe xuất trình giấy tờ, ông cụ Nguyễn mở cửa sổ thò đầu . Sau khi xác nhận phận xe, xe mới cho .
Nghe tin ông cụ Nguyễn đến.
Ông cụ Bùi còn kịp cởi áo blouse trắng vội vàng chạy tới.
“Ông Nguyễn, thế nào ? Đã bắt đặc vụ ?”
Ông cụ Nguyễn liếc bạn già: “Vẫn !”
Trái tim vốn lạnh của ông cụ Bùi càng lạnh thêm.
Mắt thấy nghiên cứu sắp kết quả, dữ liệu quan trọng đột nhiên mất.
Đây là một đòn chí mạng đối với ông cụ Bùi và bộ đồng chí trong căn cứ.
Từ lúc mất dữ liệu đến nay, suốt ba ngày, ông cụ Bùi hề chợp mắt.
Buồn rầu!
“Vậy ông đến tìm chuyện gì?” Ông cụ Bùi cúi đầu xuống chiếc ghế bên cạnh.
Bây giờ, ngoài việc dữ liệu nghiên cứu đặc vụ đánh cắp, bất kỳ chuyện gì thể ông phân tâm.
Ông cụ Nguyễn nghiêm mặt: “ đến là chuyện với ông.”
Ông cụ Bùi uể oải : “Chuyện gì?”
Ông cụ Nguyễn dừng một chút : “Cháu gái ngoại và chồng cháu gái ngoại của ông đến biên cương.”
Ông cụ Bùi đỡ gọng kính mũi, nhất thời hiểu ý của ông cụ Nguyễn.
Cháu gái ngoại của ông?
Chồng cháu gái ngoại?
Ông gì …
Đột nhiên…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/truyen-tn-70-vo-chong-van-nguoi-ghet-dai-vien-noi-dien/chuong-942.html.]
Ông cụ Bùi mở to mắt, kích động bật dậy khỏi ghế, đôi mắt chớp chằm chằm ông cụ Nguyễn.
“Ông là… con bé Tam Thu đến ?”
Không đợi ông cụ Nguyễn trả lời, ông tự lắc đầu phủ nhận.
“Không thể nào, Tam Thu một đứa con gái nhỏ, nó thể tìm đến đây ?”
“Ông ? Nó kết hôn , lão già Lục Triển Nguyên thể để hai đứa nó đến đây?”
“Nơi là nơi nào ông …”
“Ông Nguyễn, ông đang đùa đấy chứ?”
“Trò đùa chẳng vui chút nào.”
“Ông Nguyễn…”
Ông cụ Bùi kích động lo lắng, năng lộn xộn.
Ông cụ Nguyễn chỉ khuôn mặt nghiêm túc của : “Ông nghĩ sẽ đem chuyện đùa ? Cháu gái ngoại của ông chỉ là cháu gái ngoại của ông, nó còn là vợ cháu ngoại của nữa đấy.”
Trong một khoảnh khắc, ông cụ Bùi thể tả cảm xúc trong lòng .
Kích động, vui mừng, lo lắng, khó hiểu, áy náy, dường như đều một chút.
Ông tại chỗ lâu gì.
Ông cụ Nguyễn hiểu tâm trạng của ông cụ Bùi lúc .
Khi tin hai đứa trẻ đến biên cương từ miệng con trai cả, phản ứng của ông cũng khá hơn ông Bùi là bao.
Chỉ là ông biểu hiện mặt.
Ông dậy vỗ vai ông cụ Bùi: “Ông Bùi…”
“Hai đứa nhỏ bây giờ đang ở ?” Lời an ủi của ông cụ Nguyễn ông cụ Bùi cắt ngang.
“Trong đơn vị!”
Ông cụ Bùi nhíu chặt mày, miệng đột nhiên như lắp lò xo, câu hỏi cứ thế tuôn .
“Tại chúng nó ở trong đơn vị? Chúng nó khỏe ? Chúng nó gặp ông ? Ông lỡ lời gì ? Chúng nó thấy ông phản ứng thế nào? Chúng nó…”
Ông cụ Nguyễn ông cụ Bùi đang kích động, nắm lấy vai ông đẩy xuống ghế: “Ông Bùi, ông đừng kích động, từ từ .”
Ông cụ Nguyễn kể nguyên nhân Diệp Tam Thu và Lục Tư Niên xuất hiện ở biên cương, cũng như phân tích lý do tại hai nhập ngũ.
Nếu ông đoán sai, việc để hai đứa trẻ nhập ngũ chắc chắn là ý của lão Lục.
Lão Lục dự cảm sắp xảy chuyện, nên tìm cho hai đứa trẻ một con đường lui .
Nhập ngũ, đối với hai đứa trẻ mà , quả thực là một con đường .
Ông cụ Bùi xong thở dài: “Tất cả đều là ý trời!”
Năm đó vì tổ chức, vì sự nghiệp cách mạng, hai nhà Bùi Nguyễn chọn đến biên cương xa xôi.