Ông cụ thể đảm bảo.
Ông thậm chí còn chút may mắn.
May mắn là Hà Dương từ nhỏ sống bên cạnh Lục Chiêu và Vương Hiểu Vân.
Ông cụ hỏi: “Ta cháu là do cha cháu nhận nuôi?”
Hà Dương thoải mái gật đầu: “ ạ, là cháu nhặt cháu bên cạnh thùng rác lúc quét đường.”
Chuyện thế của vốn là bí mật, hàng xóm xung quanh đều .
Từ khi chuyện, con ruột của nhà họ Hà, là con nhặt .
điều đó thì ?
Cha nuôi đối xử với .
Anh trai và chị gái cũng đối xử với .
Cậu ơn nhà họ Hà cho một cuộc sống mới, và cũng đang dùng hết khả năng của để báo đáp những cho cuộc sống .
Ông cụ hỏi: “Cháu bao giờ nghĩ đến việc tìm cha ruột của ?” Nói xong câu , đôi mắt ông cụ chớp chằm chằm Hà Dương.
Hà Dương lắc đầu: “Chưa từng nghĩ đến ạ!”
Câu trả lời của Hà Dương ngoài dự đoán của ông cụ, nhưng ông vẫn lý do: “Tại ?”
Hà Dương thu nụ , nghiêm túc : “Bởi vì cháu cha và nhà yêu thương cháu, cháu đang sống vui vẻ. Cháu cũng cha ruột của cháu vì lý do gì mà bỏ rơi cháu, lỡ như họ coi cháu là gánh nặng mà vứt bỏ, cháu tìm họ chẳng là tự tổn thương thứ hai ?”
Dừng một chút, nhổm dậy, nhoài về phía , hạ giọng : “Còn một khả năng khác, là họ chủ động vứt bỏ cháu, mà là họ đắc tội với ai đó hoặc phạm sai lầm gì đó, mới buộc bỏ cháu . Nếu là trường hợp đó, khả năng họ còn đời, cháu mất công tìm một khuất để gì?”
Ông cụ: “…” Nói cũng lý!
Hà Dương xuống ghế.
Cậu : “Nguyên nhân chính yếu nhất vẫn là, cho cháu cuộc sống thứ hai và nuôi cháu khôn lớn là cha và nhà hiện tại của cháu. Sau cháu hiếu kính và báo đáp cũng chỉ gia đình hiện tại của cháu mà thôi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/truyen-tn-70-vo-chong-van-nguoi-ghet-dai-vien-noi-dien/chuong-849.html.]
Ông cụ hỏi: “Lỡ như điều kiện gia đình của cha ruột cháu thì ?”
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
🩷🩷🩷 Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Giọng Hà Dương nhàn nhạt: “Điều đó cũng liên quan đến cháu. Từ nhỏ, hàng xóm thấy cháu đều dặn lớn lên đừng vong ân bội nghĩa. Cháu ghi nhớ những lời từ bé. Bất kể cha ruột của cháu là ai, điều kiện gia đình đến , con là con của nhà họ Hà, và con cũng chỉ một cặp cha duy nhất.”
Lẽ ông cụ nên vui mừng.
Ông đến tìm Hà Dương, cũng nhận về nhà họ Lục.
Ông chỉ dùng chút sức lực của , tìm cho Hà Dương một con đường hơn.
lúc ông vui nổi.
Hà Dương còn thấu đáo hơn ông tưởng.
Ông , cho dù ông đổi ý định, nhận Hà Dương, cũng nhất định sẽ về nhà họ Lục.
Nếu như …
Thì phận cha ruột của Hà Dương, cũng cần thiết nữa.
Nói đến nước , ông cụ cũng cần thiết ở thêm nữa. Ông dậy khỏi ghế, : “Cảm ơn đồng chí Hà nhỏ chuyện với lão già . Thời gian còn sớm, cũng nên về nhà ăn cơm.”
Hà Dương chút ngẩn ngơ: “Đi ngay bây giờ ạ?”
Không chuyện với ? Sao mới về thế của một chút nữa ?
Hà Dương trong lòng cảm thấy là lạ.
Cậu luôn cảm thấy việc ông cụ hỏi về thế của chút đột ngột.
Ông cụ bước cửa: “Ra ngoài cũng lâu , nhà sẽ lo lắng.” Đi đến cửa, ông dừng bước, : “ , bệnh của cháu và chân của chị cháu thể đến bệnh viện quân khu khám thử.”
Sợ Hà Dương nghĩ nhiều, ông giải thích thêm: “Ba cháu cống hiến cho tổ chức, tổ chức thể để đồng chí cống hiến thất vọng. Chi phí kiểm tra và điều trị của và chị cháu, đều sẽ do tổ chức chi trả.”
Đôi mắt Hà Dương “bừng” sáng lên, giọng kìm sự kích động: “Ông Lục, ông thật ạ? Mẹ cháu và chị cháu thật sự thể đến bệnh viện quân khu khám ?”
Cậu mơ cũng đưa và chị đến bệnh viện lớn hơn để khám.