Thử hỏi đàn ông nào tinh thần bình thường mặc áo mỏng giữa mùa đông? Lại còn với cô?
Lâm Đa Đa học theo cách đuổi tà của dì Vương trong viện, dậm mạnh ba cái xuống đất mặt Ngụy Bình An, miệng hô: “Lui! Lui! Lui!” Trong lòng thầm niệm, đồ bẩn thỉu mau rời khỏi Ngụy Bình An.
Ngụy Bình An hành động kỳ quặc của Lâm Đa Đa cho lùi hai bước, vẻ mặt khó hiểu.
Lâm Đa Đa đang gì ?
“Y tá Lâm, cô đang gì thế?”
Lâm Đa Đa quanh, thấy ăn trưa hết.
Cô cũng còn e dè, tức giận trừng mắt Ngụy Bình An: “ cần là thứ bẩn thỉu gì, mau khỏi Ngụy Bình An !”
Ngụy Bình An: “…”
Thì , Lâm Đa Đa coi là ma ám?
Không , cô từ mà ma ám?
Bị coi là ma ám, Ngụy Bình An còn vẻ kích động lúc nãy nữa: “Y tá Lâm, bây giờ là xã hội mới, tư tưởng phong kiến mê tín phép tồn tại.”
Lâm Đa Đa giơ tay huơ huơ mặt Ngụy Bình An: “Anh thật sự là Ngụy Bình An ?”
Ngụy Bình An: “Thật hơn cả vàng!”
Lâm Đa Đa thở phào nhẹ nhõm, đó Ngụy Bình An với ánh mắt “ bệnh ”.
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
🩷🩷🩷 Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
“Ngụy Bình An, vấn đề về đầu óc ? Trời lạnh thế mặc một chiếc áo khoác mỏng chạy ngoài? Không sợ cảm lạnh .”
Ngụy Bình An: “…”
Anh thể là cố tình mặc như để đến gặp cô ?
Anh mặc như trai ?
Không thể nào, khi ngoài soi gương, đàn ông trong gương trai ngời ngời!
Lâm Đa Đa suy nghĩ trong lòng Ngụy Bình An, phẩy tay: “Mau về nhà mặc quần áo , mũi và mặt đều đông đỏ cả .”
Ngụy Bình An còn kịp mời Lâm Đa Đa ăn cơm, cô đuổi về nhà mặc quần áo.
Không cần đợi đến chiều, ăn trưa xong, Ngụy Bình An cúi gằm mặt trở về.
Nhìn bộ dạng ủ rũ của , Lục Tư Niên ngay dự cảm của thành sự thật!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/truyen-tn-70-vo-chong-van-nguoi-ghet-dai-vien-noi-dien/chuong-752.html.]
Lục Tư Niên hỏi thẳng: “Bị từ chối ?”
Ngụy Bình An đặt m.ô.n.g xuống cạnh Cao Hướng, ngẩng đầu đối diện với bốn cặp mắt hóng chuyện, bình tĩnh lắc đầu.
Lục Tư Niên ngạc nhiên nhướng mày, định hỏi rõ tình hình thì thấy ba giọng kích động đồng thanh vang lên:
Diệp Tam Thu: “Y tá Lâm chấp nhận ?”
Cao Hướng: “Anh Bình An, em sắp chị dâu ?”
Bà nội: “Bình An, khi nào cưới?”
Lục Tư Niên: “…”
Ngụy Bình An sững hai giây, bình tĩnh lắc đầu.
Lục Tư Niên nhịn , vỗ một cái lưng Ngụy Bình An: “Sao thế, bệnh xá một chuyến về câm ? Có vợ xem cho ?”
Đến lúc nào mà còn ấp a ấp úng.
Chẳng thèm quan tâm đến tâm trạng của đám quần chúng hóng chuyện như họ.
là thiếu đòn!
Diệp Tam Thu phối hợp xoay xoay cổ tay: “Tay nghề chữa câm của cũng như tay nghề bẻ xương đấy, tiểu Ngụy, thử ?”
Ngụy Bình An liên tục lắc đầu: “Chị dâu, giọng em vấn đề gì, phiền chị .” Anh cố tình ấp úng ? Không, cảm thấy mất mặt .
, sợ chị dâu xử lý thật.
Giữa mất mặt và đánh, Ngụy Bình An cuối cùng chọn mất mặt.
Nghĩ , đều là nhà, mất mặt mặt nhà cũng gì to tát, họ còn thể giúp đưa ý kiến.
Ngụy Bình An mặt cảm xúc: “ y tá Lâm coi là ma ám!”
Diệp Tam Thu: “…”
Lục Tư Niên: “…”
Bà nội: “…”
Cao Hướng: “…”
Sự tò mò của bốn khơi dậy.