Còn về bà cụ Cổ… Bà sỉ nhục quân tẩu là sự thật, khiến nhiều tức giận cũng là sự thật, tổ chức nhận định tư tưởng của bà quả thực vấn đề, Chính ủy Vương quyết định.
Bà cụ Cổ xin đồng chí Tống Quyên khuất, còn tiếp thu mấy ngày giáo dục tư tưởng.
Kết quả xử lý , Ngụy Bình An miễn cưỡng thể chấp nhận.
Cổ Lệ và bà cụ Cổ chấp nhận . Đặc biệt là Cổ Lệ, nếu bà giam , bà còn danh tiếng gì trong khu tập thể nữa? bà đối diện với ánh mắt cảnh cáo âm u của Ngụy Chí Minh, lời đến miệng chỉ thể nuốt xuống.
Bà cụ Cổ chính là kẻ bắt nạt kẻ yếu, thấy Ngụy Chí Minh tức giận, còn tự giác hơn cả Cổ Lệ, ngậm chặt miệng . Trong lòng ghi hận Ngụy Bình An.
Buổi tối, Diệp Tam Thu đạp xe trở về, từ xa thấy Lục Tư Niên và Cao Tiến Lên ở cổng khu tập thể ngó nghiêng.
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
🩷🩷🩷 Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Diệp Tam Thu đạp xe chậm , thì là cô , còn tưởng cô chuyện gì to tát lắm.
Sáng đưa tối đón, chắc đến cả ông nội, một lãnh đạo lớn như , cũng chẳng đãi ngộ thế .
Diệp Tam Thu còn càm ràm xong, Lục Tư Niên thấy cô, chạy chậm đến đón, ngay xe đạp, toe toét vợ: “Vợ , em về .”
Diệp Tam Thu xuống xe, thuận tay đẩy chiếc xe đạp lòng Cao Tiến Lên đang tới phía .
Cô rõ mà vẫn cố hỏi: “Sao hai đây?”
Cao Tiến Lên đầy ẩn ý: “Anh rể một ngày gặp chị, nhớ chị đấy!”
Cao Tiến Lên từng thấy đàn ông nào bám vợ như Lục Tư Niên. Chị đại chỉ thôi chứ về nữa , mà cả ngày cứ như mất hồn. Mặt trời còn lặn lẩm bẩm trong nhà đòi cổng đón chị đại .
Chị đại hai mươi tuổi chứ đứa trẻ hai, ba tuổi , cần đưa đón ? Sao nào? Không đưa đón thì chị đại tìm đường về nhà ?
Đương nhiên, những lời , Cao Tiến Lên cũng chỉ dám càm ràm trong lòng.
Ánh mắt Diệp Tam Thu chuyển sang Lục Tư Niên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/truyen-tn-70-vo-chong-van-nguoi-ghet-dai-vien-noi-dien/chuong-656.html.]
Lục Tư Niên hề cảm thấy ngại ngùng, gật đầu với vợ. Anh đúng là nhớ vợ thật, chuyện gì mà dám thừa nhận. Sau khi kết hôn, gần như ngày nào cũng ở bên vợ, đột nhiên vợ , để một ở nhà, chỗ nào cũng thấy quen.
Diệp Tam Thu: “…”
Dù Diệp Tam Thu mặt dày đến , cũng sự thẳng thắn của Lục Tư Niên cho chút ngượng. Người thật thà quá mức. Cái gì cũng dám gật đầu.
Diệp Tam Thu chuyển chủ đề: “Ông nội ăn bánh bao mang qua cho ông ?”
Lục Tư Niên bĩu môi: “Không , lúc em đến tìm ông thì đúng lúc, ông việc ngoài.”
Diệp Tam Thu: “Trùng hợp ?” Sao cô cảm thấy ông cụ gặp Lục Tư Niên, đang cố tình trốn nhỉ.
Biểu hiện của ông cụ càng bất thường, Diệp Tam Thu càng tò mò. Đã đến lúc dùng đến chiêu cuối !
Lục Tư Niên cũng nghĩ đến khả năng : “Chắc là chột nên trốn gặp em!”
Diệp Tam Thu chủ ý: “Mấy ngày nay ở nhà cũng việc gì , nhân cơ hội hiếu kính ông nội cho , ba bữa một ngày của ông cứ để lo hết.”
Lục Tư Niên mỗi ngày sáng trưa chiều đều đưa cơm cho ông cụ, cô tin là ông cụ chịu nổi.
Lục Tư Niên cảm thấy ý kiến tồi. Sau khi vợ , nhàn rỗi chỉ còn thời gian.
“Được, theo sắp xếp của vợ.”
“À đúng , vợ , hôm nay công việc của em thuận lợi ?” Lục Tư Niên quan tâm hỏi.
Diệp Tam Thu: “Rất thuận lợi.”
Cô trực tiếp tiếp quản công việc của Vương Văn Quân. Vương Văn Quân vốn việc ở phân xưởng dệt, nhiệm vụ chính là tuần tra máy dệt theo tuyến đường và thời gian quy định, xử lý các sự cố dừng máy và kiểm tra phòng ngừa. Trong xưởng cho cô cơ hội học việc, ngày đầu tiên trực tiếp bắt tay việc.
Ngoài thời gian nghỉ ăn cơm, hôm nay cô ở phân xưởng dệt cả ngày. Công việc tuy nhàm chán đơn điệu, nhưng hiện tại cô vẫn hứng thú.
Cao Tiến Lên chút tò mò: “Chị, công việc chính của chị là gì?”