Truyện TN 70: Vợ Chồng Vạn Người Ghét, Đại Viện Nổi Điên - Chương 22

Cập nhật lúc: 2025-08-14 05:31:32
Lượt xem: 8

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Vương Hiểu Vân trách móc lườm chồng một cái: “Sao chuyện như ? Niên ngày thường tuy chút tùy hứng, nhưng tính tình nó , đối với là cha cũng để tâm. Đứa trẻ chỉ là lớn , chút lời ngại ngùng thể hiện .”

Dưới sự khuyên bảo luân phiên của hai con, mặt Lục Chiêu nữa nở nụ .

Cho đến khi mười phút trôi qua, hai mươi phút trôi qua…

Đồ ăn đều nguội…

Vẻ mặt hòa hoãn bao lâu của Lục Chiêu nổi lên một tầng mây đen.

Lục Chiêu mặt mày âm trầm, bưng ly nước mặt lên uống hai ngụm lớn, giọng âm u: “Không cần đợi nó nữa, chúng ăn!”

Vương Hiểu Vân do dự : “Hay là đợi một chút nữa? Niên chắc là việc gì đó chậm trễ!”

Câu tưởng chừng như đang giúp cho Lục Tư Niên, nhưng chọc giận Lục Chiêu.

Ông đập mạnh tay xuống bàn, khuôn mặt thường ngày ôn nhuận như ngọc bỗng xanh mét, cơn đau quen thuộc ở n.g.ự.c ập đến, giọng trầm thấp nén đầy tức giận:

“Nó thể chuyện gì? Cả ngày ngoài gây chuyện thì chỉ lêu lổng bên ngoài, nó về nhà thì cứ để nó ở bên ngoài luôn , bản lĩnh thì cả đời đừng về nhà.”

Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
🩷🩷🩷 Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.

Thấy Lục Chiêu nổi giận, Vương Hiểu Vân trong lòng mừng như mở cờ, nhưng ngoài miệng vẫn đóng vai kế lương thiện.

khựng , ngay đó ảo não vỗ trán, giọng điệu xin : “Lão Lục, đừng giận, Niên nó chắc chắn cố ý, nó… là… là do em, là em đãng trí, sáng nay quên nhắc Niên tối về sớm, đều là của em, trách em.”

Lời những an ủi Lục Chiêu, ngược còn cho cơn giận trong lòng ông lên đến đỉnh điểm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/truyen-tn-70-vo-chong-van-nguoi-ghet-dai-vien-noi-dien/chuong-22.html.]

Sinh nhật của cha mà cần khác nhắc mới nhớ ?

Cùng là con cái, Tuệ Như và Minh Dương đều thể nhớ kỹ, thằng Lục Tư Niên đó trong đầu thiếu một sợi dây thần kinh ? Chuyện khác thể nhớ kỹ mà nó nhớ ?

Mỗi lôi chuyện cũ để ông tức giận, cũng thấy nó trí nhớ kém.

Ông thấy, cái đồ khốn nạn chính là cố ý.

Cố ý một ngày đặc biệt như hôm nay để ông tức giận.

Ngực truyền đến một trận đau nhói, Lục Chiêu đưa tay lên đặt ở ngực, cố nén cơn đau, lạnh lùng : “Em còn tìm cớ cho nó, nó là con trai , nó là như thế nào còn rõ hơn em, nó…”

như thế nào? Xin mời cha minh thần võ của rõ cho .”

Lời của Lục Chiêu còn xong, một giọng nam châm biếm, bất cần đời ở cửa cắt ngang.

Mấy bàn ăn đồng loạt cửa.

Trên khung cửa một thiếu niên khuôn mặt tinh xảo, môi hồng răng trắng, khóe miệng nở nụ , đó bao lâu.

Thiếu niên như xương, mềm oặt dựa khung cửa, một chân đặt lên chân , một tay tùy ý đút túi quần, khóe miệng nhếch lên, đôi mắt hồ ly xinh đạt đến đáy mắt, một bộ dạng công tử bột bất cần đời.

Vương Hiểu Vân từ ghế dậy, về phía Lục Tư Niên.

“Niên, con về ? Hôm nay là sinh nhật ba con, trách quên nhắc con, ba con ý trách con, chỉ là cả nhà thể cùng ăn một bữa cơm hôm nay.”

Lục Tư Niên phụ nữ mắt còn giỏi giả vờ hơn cả thùng rác, khóe miệng lập tức thu , khuôn mặt tuấn mỹ nổi lên một tầng sương lạnh, lạnh lùng : “Niên là do bà gọi ? Bà thật sự cho rằng gả cho Lục Chiêu là thành của ? ruột, bà là cái thá gì? Thích khác đến , bà từ trong ngõ hẻm của xã hội phong kiến ?”

Loading...