Cũng , Lục Tư Năm mới là con ruột của ba, ngày thường dù ghét bỏ, lúc quan trọng, vẫn là con ruột quan trọng hơn.
Cô gì cũng xuống nông thôn.
Vốn trông mong giúp cô cùng nghĩ cách.
Bây giờ xong lời của ba thỏa hiệp, chỉ thể dựa chính .
Cô lau nước mắt, phối hợp gật đầu.
Trong lòng tính toán của riêng .
Chuyện con gái xuống nông thôn thành định cục, Vương Hiểu Vân cũng rảnh để lóc nữa, ban thanh niên trí thức chỉ cho đến một ngày thời gian, những thứ cần mua sắm nhiều.
"Tuệ Như, lát nữa con cùng cửa hàng quốc doanh, chúng mua những thứ quan trọng , những thứ còn mua gửi cho con."
Cho dù con gái chỉ ở nông thôn một năm, bà cũng thể để con gái chịu một chút khổ nào.
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
🩷🩷🩷 Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Lục Chiêu tán thành : "Mua nhiều đồ một chút, đừng sợ tốn tiền."
Lục Chiêu , Vương Hiểu Vân tỏ thái độ mới là lạ.
Bà từ trong túi móc chìa khóa, đến ngăn tủ lấy tiền và phiếu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/truyen-tn-70-vo-chong-van-nguoi-ghet-dai-vien-noi-dien/chuong-172.html.]
Chìa khóa cắm ổ khóa, cửa phòng từ bên ngoài dùng chân mạnh mẽ đá văng.
Động tác mở khóa của Vương Hiểu Vân dừng , đầu .
Liền thấy cửa hai kẻ điên hung thần ác sát.
Vương Hiểu Vân lập tức một dự cảm lành!
Lục Tư Năm mắt liếc qua phòng, tầm mắt dừng vài giây khuôn mặt tức giận của Lục Chiêu, giọng điệu âm dương quái khí mở miệng: "Hét, ông còn khỏe mạnh nhỉ, còn tưởng ông về trời , ban ngày ban mặt, mà như đưa tang, còn tưởng trong nhà chết!"
Tự nhiên chửi chết, mà còn con ruột chửi, Lục Chiêu chỉ cảm thấy khí huyết xông lên đỉnh đầu, khuôn mặt đỏ bừng đầy vẻ vặn vẹo, thở hổn hển như trâu quát: "Mày là đứa con bất hiếu, mày cút ngoài cho tao!"
Lục Tư Năm bĩu môi, định mở miệng, thấy Diệp Tam Thu .
"Bố chồng, ông tức giận cái gì, chẳng lẽ chồng đúng? Nhà ai tự nhiên mỗi ngày tang? Người sức khỏe đến cũng chịu nổi bên cạnh mỗi ngày nguyền rủa. Chẳng trách bố chồng ông ba ngày hai bận chạy đến viện vệ sinh, hóa là trong nhà hai chổi đang chửi rủa ông. Bố chồng, ông nên tỉnh táo , tục ngữ , vợ chồng nửa đường bằng chó, lúc hoạn nạn thì chạy . Không chừng hai con bà kế hận thể ông mau về trời, ông , họ cũng thể mang theo tài sản và con của ông trốn !" Nói cô liếc Trần Tuệ Như và Vương Hiểu Vân, nhếch mép ý chỉ:
"Dù con của ông bà nuôi lớn, mấy năm nay nên kiếm chác cũng kiếm chác kha khá, giá trị lợi dụng của ông cũng hết, một chân đá văng ông là chuyện sớm muộn."
Vương Hiểu Vân tức uất ức, chìa khóa cắm trong ổ khóa cũng rảnh để quản, đầu nhào lòng Lục Chiêu bắt đầu "hu hu hu".
"Ông Lục, còn mặt mũi nào để sống nữa!"
Diệp Tam Thu rùng , ghê tởm : " thấy đừng gọi bà là kế nữa, gọi là bà già , xem cái vẻ tiện lợi hận thể chui lòng đàn ông của bà, bà ý đồ còn chịu, ban ngày ban mặt, giữa thanh thiên bạch nhật, mặt con cái của mà dám chui lòng đàn ông, là sợ khác bố chồng là một kẻ thấy sắc nảy lòng tham, đầu óc con tiện nhân ăn mòn cầm thú ?"