Diệp Tam Thu: “…”
Lục Tư Niên: “…”
Diệp Tam Thu chép miệng một cái: “Hắn là thật hôn mê là giả vờ?” Thật đột ngột! Cũng giống ăn vạ!
Lục Tư Niên duỗi cổ dài về phía giường bệnh một cái, khẽ một tiếng: “Không c.h.ế.t !”
Diệp Tam Thu: “…” Đây là câu trả lời gì?
Lục Tư Niên một chút cũng lo lắng đến sự sống c.h.ế.t của Lục Chiêu, kéo tay Diệp Tam Thu ngoài phòng bệnh, tiếc nuối : “Xem lễ hỏi để đến ngày mai bàn !”
Diệp Tam Thu: “…” Bây giờ là lúc để chuyện lễ hỏi ?
Lục Tư Niên, con trai ruột của ông , còn lo lắng đến sự sống c.h.ế.t của cha ruột, cô là một con dâu mới cửa đầy một ngày càng lý do gì để lo lắng.
Dù Lục Tư Niên c.h.ế.t , thì chắc là c.h.ế.t .
Dù chết, cũng liên quan đến chuyện của cô, cô hề động đến ông một chút nào.
Hai mới khỏi phòng bệnh, liền gặp bác sĩ, y tá tiếng kinh hô mà đến.
Diệp Tam Thu lẩm bẩm một câu: “Mẹ kế và chị kế cũng quá hiểu chuyện, ba sức khỏe , còn cố ý mặt ông la lối lóc, bây giờ thì , ba hai họ tức đến ngất !”
Bác sĩ Lý bước phòng bệnh nhíu mày một cái.
Lục Tư Niên: “…” Hắn thật hối hận vì đến sự tồn tại của vợ sớm hơn.
Ra khỏi trạm xá, trời tối đen, Lục Tư Niên vỗ trán, ảo não : “Đã qua giờ ăn tối , nhà ăn chắc chắn còn cơm.”
Nói tự nhiên mà đổ tội lên đầu ba trong phòng bệnh.
“Đều là do ba cái đồ keo kiệt bản lĩnh, chỉ nhảm.”
Chỉ cần họ thức thời một chút, sảng khoái đưa quà gặp mặt cho vợ, và vợ cũng sẽ ở trong phòng bệnh lâu như để chuyện với họ, tự nhiên cũng sẽ bỏ lỡ bữa tối.
Đều là của họ!
Diệp Tam Thu đặc biệt đồng tình: “Anh sai, đều là của ông công công keo kiệt, bà kế độc ác và con nhỏ bạch liên hoa chị kế, nếu họ dong dài thể hiện sự coi trọng đối với em, chúng sớm khỏi phòng bệnh .”
Dù cô !
Lục Tư Niên là đàn ông của cô cũng sẽ !
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/truyen-tn-70-vo-chong-van-nguoi-ghet-dai-vien-noi-dien/chuong-112.html.]
Lỗi chỉ thể là của ba cái đồ keo kiệt đó!
Sờ sờ cái túi bẹp lép, oán niệm đối với ba cái đồ keo kiệt càng sâu hơn: “Chỉ cần họ dứt khoát một chút, chừng em xong chuyện lễ hỏi .”
Đã là đòi quà gặp mặt và lễ hỏi, cuối cùng chỉ đòi quà gặp mặt, nghĩ thế nào cũng thấy thiệt.
Đặc biệt là với chút quà gặp mặt đó, ngay cả một cái túi của cô cũng lấp đầy!
Chết tiệt, thiệt, thiệt quá độ.
Lục Tư Niên từ từ : “Ông già sớm ngất muộn ngất, cố tình đến lúc sắp chuyện lễ hỏi thì ngất, ông chắc chắn là cố ý!”
Diệp Tam Thu nghĩ cũng khả năng , bước chân khựng , đầu vẻ mặt nghiêm túc Lục Tư Niên: “Nghe phân tích như , em cảm thấy ông công công chính là đang giả vờ ngất!”
Lục Tư Niên: “…”
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
🩷🩷🩷 Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Diệp Tam Thu: “…”
“Hay là chúng một chuyến? Dù cũng cơm tối ăn!” Nói Lục Tư Niên liền định trở về.
Diệp Tam Thu mắc bệnh lười, thì nữa.
“Hôm nay thôi , chờ ngày mai chúng dưỡng đủ tinh thần đến!”
“Cũng !”
Đi đường về nhà, Lục Tư Niên hỏi: “Tối nay chúng ăn gì?”
Nhà ăn còn cơm, con tiện nhân già ở phòng bệnh, là nấu cơm!
Còn về vợ…
Cô , cô đến đây để hưởng phúc, sống những ngày , những việc như nấu cơm, việc nhà chắc chắn thể để cô .
Vậy nên, tối nay cơm ai nấu?
“Trong nhà gì ăn nấy.” Trưa nay ăn no, lúc bụng đói lắm.
Thực ăn cũng thể chịu đến sáng mai.
thiệt thòi ai cũng thể để bụng chịu thiệt.
Vẫn là nên ăn một chút.
Còn về ăn gì? Thì là chuyện cô nên lo!