Mắt thấy ngọn lửa sắp bùng lên, thời khắc quan trọng nhớ lời dặn của bác sĩ, hít một thật sâu, trong lòng mặc niệm ba “Ta thể tức giận!”
Lại ngẩng đầu lên, mặt là một vẻ bình tĩnh, giọng xa cách bắt đầu đuổi : “Đồng chí, quen cô, xin cô hãy rời !”
Đây là rõ thừa nhận Diệp Tam Thu, con dâu !
Diệp Tam Thu cũng tức giận, đầu về phía Lục Tư Niên, vẻ mặt uất ức: “Anh lừa em, ba của căn bản thích em, con dâu , thành thật cho em , là con ruột của ba ?”
Khóe miệng vốn đang nhếch lên của Lục Tư Niên lập tức kéo xuống, mắt lạnh lùng về phía Lục Chiêu, hỏi ông: “ là con ruột của ông ?”
Lục Chiêu một cái tát hung hăng đập lên giường bệnh, thở hổn hển mắng: “Thằng khốn, mày con ruột của tao thì từ ?” Ông thì hy vọng thằng khốn là con ruột của !
Lục Tư Niên lạnh lùng : “Nếu là con ruột của ông, dựa cái gì mà ông thích vợ của ?”
Lục Chiêu thái độ đúng lý hợp tình của sắp tức c.h.ế.t .
Vợ của mày dựa cái gì mà tao thích? Ai quy định vợ của mày tao nhất định thích?
Hơn nữa, ông căn bản coi phụ nữ mặt dày là con dâu!
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
🩷🩷🩷 Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nhà họ Lục là gia đình thế nào? Cưới một con nhỏ nhà quê từ nông thôn đến, đây là sợ nhà họ Lục chúng chê còn đủ nhiều ?
“Thằng khốn nạn, nó là cái thá gì mà là vợ của mày? Tao đồng ý ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/truyen-tn-70-vo-chong-van-nguoi-ghet-dai-vien-noi-dien/chuong-108.html.]
Lục Tư Niên nhàn nhạt liếc Lục Chiêu một cái, giọng điệu lạnh lùng : “Vợ của dựa cái gì mà cần ông đồng ý? Ông cưới phụ nữ lúc đó đồng ý ?” Hắn chỉ Vương Hiểu Vân phía hỏi.
Theo ngón tay chuyển, chỉ Trần Tuệ Như vẫn luôn im lặng: “Còn cái của nợ , ông mang nó cửa lúc đó đồng ý ?”
Bị gọi là của nợ, Trần Tuệ Như lập tức đỏ mắt, cô đời ghét nhất ba chữ “của nợ”.
Cô biện giải cho , là của nợ, nhưng cô dám trêu chọc Lục Tư Niên đang nổi giận.
Lục Tư Niên chính là một tên điên, nếu cô lúc mà một lời, tiếp theo sẽ mười câu hai mươi câu chọc tim gan cô đang chờ cô.
Con chó điên , cô thể trêu !
Vương Hiểu Vân phía thể con gái chịu uất ức, bà thì chống lưng cho con gái, nhưng nghĩ đến tính cách hỗn láo coi ai gì của Lục Tư Niên, sinh sôi nuốt xuống những lời đến miệng.
Bà mắt đỏ hoe Lục Chiêu.
Lục Chiêu quả nhiên tức giận, ông chỉ cửa rống to: “Thằng khốn nạn mày cút ngoài cho tao!”
Lục Tư Niên hừ lạnh một tiếng: “Ông còn cho vợ quà gặp mặt và lễ hỏi ? dựa cái gì mà ?” Nói một m.ô.n.g xuống giường bệnh của Lục Chiêu, kiên nhẫn : “Ông nếu sống những ngày yên , thì mau chóng cho vợ quà gặp mặt và lễ hỏi , nếu …”
Hắn nhếch khóe miệng , đầu về phía Diệp Tam Thu đang tự tìm một cái ghế xuống.
“Vợ ơi, quên cho em , còn một ông nội, khác thích em, ông nội của nhất định sẽ thích em. Hay là chúng gọi điện thoại cho ông nội , để ông đưa quà gặp mặt của ông cho em . , còn cho ông nội chuyện thiết kế xuống nông thôn!” Nói dậy kéo tay Diệp Tam Thu cửa.
Trong lòng đắc ý đếm : “Một, hai…” Chữ “hai” còn kêu xong, thấy giọng cam lòng của Lục Chiêu.