Truyền thuyết Như Ý phục yêu - 4.9

Cập nhật lúc: 2025-02-02 20:23:40
Lượt xem: 4

Minh Nguyên đi kiểm tra tình trạng của con chồn lớn và con chồn nhỏ.

Tôi đứng trước mặt Trần Linh và nhìn cô ấy một cách nghiêm túc.

Trần Linh rụt cổ lại: “Cậu nhìn cái gì?”

Tôi hỏi cô ấy: “Sao tự nhiên cậu lại nghĩ đến việc ném vòng tay vào hắn ta?”

Trần Linh gãi đầu: “Mình cũng không biết nữa, chỉ nghĩ là cậu cần sự giúp đỡ của mình, trong tay lại không có đồ vật gì, liền kéo sợi vòng tay ra ném về phía hắn.”

“Mình nghe con chồn nhỏ nói rằng vòng tay đó hình như rất lợi hại.”

Tôi giật giật khóe miệng nói: “Cậu thật may mắn, tớ thật sự nhìn nhầm cậu rồi.”

Trần Linh ngượng ngùng cười: “Có thể giúp mọi người thì tốt rồi.”

Tôi nhìn cổ tay trống rỗng của cô ấy hỏi: “Cậu không có vòng tay, sau này phải làm sao?”

Trần Linh: “Không biết, cứ từng bước từng bước một.”

Nhìn bộ dạng suy sụp của cô ấy, tôi không nhịn được xoa đầu cô ấy.

“Được rồi, tớ còn có thể để cậu chịu khổ sao? Sau này tặng cậu một cái.”

“Tặng cậu một cái lợi hại hơn.”

Đang nói chuyện, Minh Nguyên quay lại.

Anh ấy chỉ vào hai con chồn bị trói cách đó không xa: “Được rồi, tu vi của bọn chúng đã bị tổn hại, không còn gây hại cho chúng ta nữa.”

Tôi hỏi anh ấy: “Giải quyết như thế nào?”

Minh Nguyên: “Gửi cho Đông Sơn Đại Trạch, lấy chân thân của ta làm răn đe, sẽ không còn gây rắc rối nữa.”

Tôi gật đầu: “Đó là một ý kiến hay.”

Mặc dù Hoàng Tiên đã bị bắt nhưng yêu giới của hắn không thể tiêu tan trong một thời gian ngắn được.

Trừ khi lúc này có ai đó có thể phá vỡ sự cân bằng của yêu giới này từ bên ngoài, nếu không chúng tôi phải ở đây một ngày một đêm.

Trước đó Tưởng Thiếu Thiên được yêu cầu ở bên ngoài sẵn sàng tiếp viện hỗ trợ.

Nhưng bây giờ tôi không thể liên lạc được với anh ấy.

Cho nên chúng tôi chỉ có thể cầu nguyện anh ấy có thể có sáng kiến như Trần Linh, thử mở cửa đi vào xem.

Chờ đợi một tiếng đồng hồ, cuối cùng cửa cũng truyền đến một chút động tĩnh.

“Tiểu tử Tưởng Thiếu Thiên vào những thời gian mấu chốt quan trọng trọng cũng đáng tin cậy.”

Tôi vui mừng đến mức bật khóc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/truyen-thuyet-nhu-y-phuc-yeu/4-9.html.]

Tôi nhìn thấy cánh cửa được đẩy ra bên ngoài, sau đó có một cái đầu lén thò vào nhìn.

Là Vương Nhiên.

Cô ta thò đầu vào lẩm bẩm: “Rõ ràng mình nhìn thấy bọn họ đi vào hướng này, ngôi nhà này xuất hiện lúc nào vậy? Quay đi quay lại mấy lần cũng không thấy........”

Khi cánh cửa được đẩy ra, yêu giới của Hoàng Tiên bị phá vỡ.

Vương Nhiên ngước lên nhìn thấy bộ dạng nhếch nhách của chúng tôi.

Cô ta bàng hoàng nhìn xuống thấy hai con chồn.

“Hay lắm.” Cô ta chạy tới, chỉ tay vào tôi và Trần Linh, nói không mạch lạc: “Tôi nó mà, hai người các người đang làm điều gì đó xấu xa!”

“Buôn bán động vật hoang dã là phạm pháp!” Giọng cô ta đầy kiêu ngạo: “Tôi sẽ báo cáo mấy người.”

Toi: “...........”

Team Dưa hấu không ngọt_ Truyện chỉ đăng trên MonkeyD_vui lòng không re-up ra ngoài.

“Chả trách cậu lén lút có thể kiếm được nhiều tiền như vậy.” Cô ta vừa nói vừa lao tới nhặt hai con chồn lên: “Đây là bằng chứng! Để tôi xem mấy người còn biện mình như thế nào?”

Tôi sửng sốt: “Nhanh bỏ nó xuống.”

Vương Nhiên: “Bây giờ mới biết hối hận sao? Muộn rồi!”

Cô ta chưa nói xong, con chồn trong tay bỗng nhiên quay đầu lại nhìn: “Lại có thêm một tiểu cô nương đến, hahaha!”

Vương Nhiên: “.........”

“Nào nào nào! Nương tử!” Con chồn nhỏ cắn vào cổ tay cô ta.

Vương Nhiên hét lên một tiếng đem con chồn nhỏ đi ra ngoài.

“Yêu.....yêu quái.”

“Chồn biết nói chuyện! Cứu với!”

Vương Nhiên chạy quanh sân như điên.

Tôi thở dài, nhấc chân đạp cho cô ta một cái.

Trước khi cô ta đứng dậy, tôi giơ tay đập vào gáy của cô ta: “Quên hết mọi chuyện đi.”

Vương Nhiên sửng sốt mấy giây, sau đó liền ngủ trên mặt đất.

Trần Linh thận trọng đi tới: “Như Ý, cậu ta không sao chứ?”

“Không sao, cậu ta chỉ đang ngủ chợp mắt một chút thôi.” Tôi giải thích: “Đợi khi cậu ta tỉnh dậy sẽ quên hết chuyện tối nay.”

Trần Linh có chút kinh ngạc nhìn Vương Nhiên, sau đó nắm tay tôi: “Như Ý, mình cũng muốn.”

Tôi nghi ngờ: “Hả?”

 

Loading...