Truyền thuyết Như Ý phục yêu - 4.6

Cập nhật lúc: 2025-02-02 20:10:01
Lượt xem: 6

Chỉ nhìn thấy một con chồn vàng trên mái nhà, đứng giống như con người.

“Mấy người bắt nạt tôi! Còn cướp nương tử của tôi!” Hắn chỉ vào tôi: “Người giấy nghe lệnh ta, xé cô ta thành từng mảnh.”

Hắn vừa dứt lời, số lượng người giấy tăng lên gấp đôi.

Nếu điều này tiếp tục, chúng tôi sẽ sớm không thể chịu đựng được.

“Minh Nguyên, anh tự đối phó một chút.”

Tôi khó chịu ngước lên nhìn con chồn: “Muốn bắt được vua, trước tiên phải trói hắn lại trước.”

Ném ra một nắm bùa vàng, tôi diệt sạch những người giấy trước mặt, giẫm lên bàn đá trong sân, rút sợi dây trói yêu ở thắt lưng ra, ném về phía con chồn.

Tiếng cười của con chồn đột nhiên dừng lại, vô thức muốn chạy trốn.

Nhưng sợi dây trói yêu của tôi nhanh hơn, sợi dây đó chạm vào chân sau của hắn, thuận thế trói hắn thật chặt.

Tôi nhảy lên mái nhà, ngồi trước mặt hắn, dùng tay đánh vào đầu hắn: “Không phải ngươi rất đắc ý sao?”

“Cười à, tiếp tục cười đi!”

Hắn ra sức giãy giụa: “Ta cảnh cáo ngươi, đừng đánh ta rồi.”

“Nếu không, nếu không........... ”

“Ô hô!” Tôi bật cười, sau đó đưa tay tát hắn thêm mấy lần nữa.

Không khí im lặng trong vài giây.

Con chồn mở mắt to nhìn tôi, vài giây sau, mở miệng òa khóc..........

Tiếng khóc của hắn vang vọng khắp nhà.

Người giấy ngừng tấn công, ngơ ngác đứng đó, cơ thể run rẩy, sau đó xoay người bỏ chạy về mọi hướng.

Nhưng trong chốc lắt, họ biến mất không dấu vết.

Đầu của Trần Linh từ phía sau đưa ra: “Này, sao đều chạy hết rồi?”

“Cha! Có người đánh con.” Con chồn đau lòng kêu lên: “Cha, người nhanh cứu con với!

Minh Nguyên hơi nhíu mày, ngẩng đâu lên nhìn: “Như Ý, nhanh xuống đây!”

Tôi không hỏi nhiều xách con chồn nhảy xuống dưới.

Vừa tiếp đất, mặt đất phía sau bắt đầu rung chuyển dữ dội.

“Có động đất ?” Trần Linh lắc lư, ôm lấy cánh tay tôi.

Tôi dường như nhận ra nhìn theo ánh mắt của Minh Nguyên.

Chỉ nhìn thấy một bóng hình to lớn từ mặt đất nhô lên, cái bóng to lớn chặn ánh sáng trong sân, cả sân đều tối mịt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/truyen-thuyet-nhu-y-phuc-yeu/4-6.html.]

Đôi mắt giống như đèn lồng từng chút một mở ra, cảm giác áp bức đột nhiên tăng lên.

Tay Trần Linh run rẩy: “Thật lớn......thật là một con chồn lớn!”

Minh Nguyên trầm giọng nói: “Đây là Yêu giới chi chủ.”

“Cha.”

Team Dưa hấu không ngọt_ Truyện chỉ đăng trên MonkeyD_vui lòng không re-up ra ngoài.

Con chồn nhỏ lúc này ngừng khóc, vẫy chân một cách phấn khích.

Cái bóng khổng lồ duỗi móng vuốt về phía tôi: “Trả con trai lại cho ta!”

Tôi toan thân run rẩy, ném con chồn nhỏ bị trói như bánh bao lên không trung, giơ chân đá nó ra: “Trả lại cho ngươi.”

“A.........”

Cái bóng màu vàng hét lên vẽ thành một vòng cung tuyệt đẹp trên không trung.

Trần Linh: “Cứ.....cứ để hắn đi như vậy sao?”

Tôi nghiêng đâu nói nhỏ: “Không sao đâu, sức chiến đấu của tiểu tử này gần như bằng không, không có gì đáng sợ cả.”

Con chồn nhỏ lấy lại được tự do, lập tức nổi cơn thịnh nộ đứng trên đầu cái bóng to lớn nhảy qua nhảy lại.

“Cha! Hãy g.i.ế.c con đàn bà thối đó trả thù cho con! Đưa nương tử của con về, con còn chưa động phòng với cô ấy nữa!”

“Còn cái tên trai bao kia, nhìn thật đẹp trai, cha giúp con lột da của hắn ra, con thích da của hắn.”

Cái bóng to lớn dùng tay trái kéo nó từ trên đầu xuống, để lên bàn chân.

Thế giới cuối cùng cũng yên tĩnh lại.

Minh Nguyên nhìn nó, âm thanh bình tĩnh: “Hoàng Tiên.”

“Lâu rồi không gặp.”

Tôi kinh ngạc quay đầu nhìn anh ấy: “Cái gì? Hắn là Hoàng Tiên mà anh từng nói với em à?”

...........

Đã lâu lắm rồi, lúc Minh Nguyên chưa bị phong ấn.

Khi đó anh ấy thường đưa tôi đi ngắm núi, ngắm sông hồ, kể cho tôi nghe rất nhiều câu chuyện.

Khi tôi đi ngang qua một ngọn đồi hình bán vòm, Minh Nguyên đã nói với tôi rằng thần núi ở đó là một con chồn.

Chồn hiểu rõ bản tính của con người, có thể tu luyện thành người.

Khi tu vi của nó đạt đến một trình độ nhất định, nó có thể đi hỏi người dân địa phương.

“Ngươi xem ta có giống con người không?”

Qúa trình này được gọi là thảo phong.

Loading...