Truyền thuyết Như Ý phục yêu - 4.4
Cập nhật lúc: 2025-02-02 20:04:05
Lượt xem: 6
“Tôi còn có việc khác, tôi đi trước đây.”
Nói xong ông ta bước lên gõ cửa.
Sau khi nghe có tiếng sột soạt ở cửa, ông ta lập tức quay người bỏ chạy.
Có vẻ như giây tiếp theo sẽ xảy ra điều gì đó kinh khủng.
Tôi và Lâm Viễn đứng trước cửa.
Mặt trời dần dần biến mất và cuối cùng bị che phủ hoàn toàn.
Khí thế của người đàn ông đứng bên cạnh tôi lập tức thay đổi, anh ấy đưa tay ra nắm lấy tay tôi.
“Sợ không?”
Tôi liếc anh ấy: “Anh đang coi thường em sao?”
Minh Nguyên cười nhẹ: “Không dám.”
Khi đang nói chuyện, thì cánh cửa trước mặt phát ra tiếng cọt kẹt như có ai đó mở nó ra từ bên trong.
Một con mắt vô hồn nhìn ra ngoài qua khe cửa.
Sau đó mở luôn nửa cánh cửa còn lại.
Cô ta mặc một bộ đồng phục hầu gái màu xám, làn da tái nhợt, đồng tử sâu, hai má ửng hồng, nhìn chằm chằm trông rất quỷ dị.
“Vào đây với tôi.”
Tôi và Minh Nguyên nhìn nhau rồi đi theo người đó vào trong.
Sau khi bước vào cửa chính, sẽ thấy một ngôi nhà lớn.
Cô gái đó đi trước dẫn đường cho chúng tôi, suốt đường đi không nói một lời.
Tôi nhìn chằm chằm vào chân cô ta.
Lúc đầu tôi nghĩ cô ta đang nhón chân, nhưng nhìn kỹ hơn, tôi thấy chân cô ta bị trói.
Thể kỷ 21 rồi vẫn còn tập tục này sao?
Tôi định đưa tay bấm tách ra thì Minh Nguyên nhẹ nhàng bóp chặt lòng bàn tay tôi.
“Cô ta không còn sống, hãy nhìn vào cổ của cô ta.”
Nhìn kỹ, chỉ nhìn thấy một đường gân lồi ra trên cổ.
Đó là dấu vết để lại khi dán người giấy.
Đây thực ra là một hầu gái bằng giấy.
Đi được một lúc, bên cạnh lại có thêm một hầu gái bằng giấy khác.
Cô ta dừng lại trước mặt Minh Nguyên: “Tân lang mời đi bên này.”
Minh Nguyên không nói gì nhìn chằm chằm vào cô ta ba giây, sau đó anh ấy buông tay tôi ra, đi theo cô ta vào căn phòng gần đó.
Tôi được dẫn đến một cái sân khác hướng ngược lại.
Cửa vừa mở ra, một mùi hôi thối bốc lên.
Tôi bị mùi hôi đó làm suýt ngất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/truyen-thuyet-nhu-y-phuc-yeu/4-4.html.]
Thứ này có thể so sánh với vũ khí sinh học và hóa học!
Một lúc sau tôi cũng bình phục lại, tôi đưa tay chạm vào huy hiệu hình rồng đeo trên ngực.
Giọng nói của Minh Nguyên vang lên trong đầu tôi: “Anh ổn.”
“Như Ý, nơi này là yêu giới, em cẩn thận chút, nếu có cơ hội anh sẽ đến tìm em.”
Cái được gọi là yêu giới, thật ra là nơi được tu luyện bởi những con yêu quái có tu vi cao.
Sau khi tiến vào yêu giới, thực lúc sẽ bị suy yếu.
Nhưng bản thân yêu quái sẽ nhận được phần thưởng.
Việc thu phục yêu quái ngày càng khó khăn.
Trước đây tôi từng vào yêu giới của một con hồ yêu, nhưng lần đó quỷ giới của nó chưa được phát huy hết nên tôi thoát ra được.
Bây giờ, sợ là không đơn giản như vậy.
Yêu giới rộng như vậy, còn có nhiều người giấy hoạt động như vậy.
Rốt cuộc con yêu quái đang gây rắc rồi này mạnh cỡ nào?
Tôi chạm vào huy hiệu rồng trên ngực, nhìn khoảng sân tăm tối trước mắt, không khỏi chớp mắt.
Màn sương đen tan biến, quần áo trên người tôi liền biến thành hỷ phục.
Tầm mắt bị khăn voan che khuất.
Có người nhét một mảnh vải lụa đỏ vào tay tôi.
Team Dưa hấu không ngọt_ Truyện chỉ đăng trên MonkeyD_vui lòng không re-up ra ngoài.
Người đó kéo tôi vào một căn phòng.
Sau đó đóng cửa lại, bốn phương quay lại sự im lặng.
Tôi mở khăn trùm đầu, đập vào mắt là một mảnh màu đỏ.
Thực ra là một phòng cưới.
Tôi giật giật khóe miệng, chắp hai tay lại, lập mảng tìm kiếm linh hồn.
Nhưng ngay khi chạm vào tường, linh trận liền tiêu tan.
“Đúng là một yêu giới lợi hại.” Tôi lẩm bẩm.
Lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng xào xạc.
Tôi đội khăn trùm đầu lại.
Cánh cửa bị mở ra, một người đàn ông miệng sắc bén mặc một bộ hỷ phục bước vào.
“Nương tử, hehe, nương tử.”
Tôi: “.......”
Tên ngốc xấu xí này từ đâu đến vậy?
Hắn đưa tay về phía tôi, miệng chảy đầy nước miếng: “Nương tử thứ ba của ta.”
“He he.”
Khoảnh khắc hắn đưa tay chạm vào khăn chùm đầu, tôi đưa tay ra nhéo vào cổ tay của hắn.