Truyền thuyết Như Ý phục yêu - 4.2

Cập nhật lúc: 2025-02-02 19:59:20
Lượt xem: 8

Nghe nói từ nhở cô ấy đã thường xuyên bị bệnh, sau này có một đạo sĩ mù tặng cho cô ấy một chiếc vòng tay, cô ấy mới lớn lên bình an.

Không nghĩ đến bây giờ có thể xảy ra việc gì.

Tôi thay đổi biệt hiêu trong nhóm, ngẫu nhiên tạo một ngày sinh mệnh âm.

Cất điện thoại vào túi, tôi quay người đi ra phía bên ngoài cổ trấn.

Tưởng Thiếu Thiên đuổi theo: “Như Ý tỷ, bây giờ chúng ta đi đâu?”

Tôi cuộn xuống danh sách thành viên nhóm, nhấp vào ảnh đại diện: “Tìm cô ấy.”

“Tưởng đại thiếu gia, phiền cậu dùng chút tiền tài của mình điều tra người này.”

 Người đó và Trần Linh giống nhau, là cô gái thứ hai có mệnh âm.

Nếu Trần Linh bị nhắm đến vì ngày sinh đặc biệt của cô ấy, thì không có lý do gì mà cô gái này được tha.

Nửa tiếng sau, Tưởng Thiếu Thiên trở lại.

“Tìm thấy rồi.”

“Trịnh Kỳ An, 24 tuổi, nhân viên công ty bình thường.” Vẻ mặt cậu ấy nghiêm túc: “Bây giờ đang ở trong bệnh viện.”

Tôi quay lại nhìn cậu ấy: “Xảy ra chuyện gì vậy?”

Tưởng Thiếu Thiên: “Nghe nói là qua đường bị xe tông, nhưng xem camera giám sát thì có chút không đúng.”

Vừa nói, cậu ấy gửi video giám sát mà cậy ấy điều tra qua cho tôi.

Trong video, một cô gái trẻ mặc trang phục công sở đang băng qua đường nhưng đi được một nửa đường thì đột nhiên dừng lại.

Đứng gây ra giữa đường vài giây, một chiếc ô tô đi ngược chiều không kịp né tông vào.

Tưởng Thiếu Thiên nói thêm: “Ngày xảy ra sự việc là thứ hai, cô ta vừa tham gia sự kiện kén rể vào cuối tuần.”

Tôi hỏi cậu ấy: “Bây giờ cô ta đang ở bệnh viện nào?”

Khi chúng tôi đến bệnh viện Trịnh Kỳ An đang nằm, đã là buổi trưa.

Ngoài phòng bệnh, ba mẹ của cô ta đang ăn cơm.

Chúng tôi nói dối rằng chúng tôi là đồng nghiệp của cô ta, đặc biệt đến thăm cô ta, ba mẹ của cô ta đã bật khóc.

Tưởng Thiếu Thiên ở bên ngoài an ủi họ.

Tôi một mình vào phòng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/truyen-thuyet-nhu-y-phuc-yeu/4-2.html.]

Trịnh Kỳ An nằm trên giường bệnh, sắc mặt tái nhợt và không có dấu hiệu tỉnh lại.

Các y tá từ Chu Quốc đến rồi đi.

Tôi bình tĩnh bước đến giường bệnh, vươn tay bóp một quả cầu hồn ném vào cơ thể cô ta.

Lúc ra khỏi bệnh viện, Tưởng Thiếu Thiên hỏi tôi: “Sao rồi?”

Team Dưa hấu không ngọt_ Truyện chỉ đăng trên MonkeyD_vui lòng không re-up ra ngoài.

“Linh hồn thức tỉnh và linh hồn sống đều đã mất đi, chỉ còn lại tinh hoa duy trì sự sống.”

Con người có ba hồn bảy vía, ba hồn là linh hồn, đảng hồn, sinh hồn,

Nếu mất đi linh hồn thì người đó sẽ không tồn tại, nhưng điều này không thể xảy ra với sinh hồn, mất đi cảm giác, năm giác quan thì sinh hồn cũng sẽ mất đi, sau đó tinh thần dần yếu đi, cuối cùng chìm vào giấc ngủ sâu.

Bây giờ có thể chắc chắn rằng có ác linh đang hành động.

“Vậy chúng ta nên làm gì bây giờ?”

Tưởng Thiếu Thiên hỏi tôi.

Tôi ngẩng đầu nhìn mặt trời đã lên cao nói: “Chúng ta ăn cơm trước đi, tôi đói sắp c.h.ế.t rồi.”

Tưởng Thiếu Thiên: “.........”

Tìm ngẫu nhiên một quán ăn bên đường, tôi ăn liền ba chén cơm, cuối cùng cũng hài lòng bỏ chén xuống.

Điện thoại rung lên.

Tôi thản nhiên liếc nhìn.

“Giang tiên sinh – người phụ trách sự kiện kén rể đã gửi lời mời kết bạn.”

Tưởng Thiếu Thiên tò mò: “Như Ý tỷ, cô cười cái gì vậy?”

Tôi cầm điện thoại giơ trước mặt cậu ấy.

“Tôi đang cười vì cá đã cắn câu rồi.”

Giống như đãi ngộ của Trần Linh, ông Giang này hứa sẽ trả cho tôi 3000 tệ cho sự kiện này.

Thời gian sự kiện là bảy giờ tối mai.

Giọng nói nhẹ nhàng, kỹ năng nói chuyện quen thuộc, vừa nhìn là biết lão luyện rồi.

Tôi có chút bối rối: “Nhưng tối mai tôi còn có tiết học......”

Ông ta không quan tâm điều đó: “Bạn học Vân, các tiết học ở đại học đều giống nhau, cô tìm người đi học thay, hoặc là trực tiếp xin nghỉ bệnh cũng không phải là vấn đề lớn.”

Tôi vẫn không đồng ý, do dự một lúc mới nói: “Đãi ngộ của mấy người cao như vậy, tôi có chút lo lắng, không phải là lừa đảo chứ?”

Loading...