Truyền Kỳ Đại Chưởng Quầy - Chương 1
Cập nhật lúc: 2025-05-17 01:55:10
Lượt xem: 592
Lần đầu Lư Đình xuất chinh trở về, đã mang về một nữ tử nhu nhược như nước.
Chàng nói:
“Ta thật lòng với Hạnh Nhi, ngoài nàng ta ra, ta chẳng muốn lấy ai khác.”
“Kim Tương Ngọc, chúng ta hoà ly đi thôi.”
Lâm Hạnh Nhi nép mình trong lòng Lư Đình, ngước mắt nhìn ta, giọng như tơ liễu:
“Thật đáng thương, nàng ta sắp bị đuổi ra khỏi cửa rồi, phải không?”
“Hòa ly ư? Cũng được thôi.”
“Song, của hồi môn của ta, ta phải mang đi.”
Ta nhận lấy hưu thư, phủi phủi vạt áo đứng dậy, dạo quanh một vòng trong Lư gia phủ, nguy nga tráng lệ, lần lượt đưa tay điểm qua từng món:
“Giường gỗ trắc khảm kim tuyến, là của ta.”
“Bình phong thêu tay Tô Tú văn trúc, là của ta.”
“Ghế ngồi khắc hoa bằng gỗ tử đàn, cũng là của ta.”
Ta chậm rãi bước đến bên cạnh hai người, đưa tay chỉ vào cánh cổng lớn sơn son rực rỡ:
“Cả cái cửa này, cũng là của ta.”
Lư Đình chau mày:
“Ngươi lại phát điên gì vậy? Đại môn Lư phủ ta, khi nào thành của ngươi?”
Lâm Hạnh Nhi chen lời phụ họa:
“Chiếm của cải nhà tướng công của mình, da mặt cũng thật dày đấy.”
Ta bật cười:
“Lư Đình, mở to cặp mắt chó của ngươi ra mà nhìn cho rõ.”
“Lúc ta vừa gả vào đây, đại môn nhà ngươi trông giống vậy sao?”
Lư Đình trừng mắt nhìn đại môn, chân mày nhíu chặt đến mức có thể kẹp c.h.ế.t ruồi.
Ta tốt bụng giúp hắn nhớ lại:
“Lư gia nhà ngươi khi ấy, cửa thì xiêu vẹo nghiêng ngả, gió thổi là xuyên qua bốn phía.”
“Còn hiện tại, chính là ta bỏ ra bạc trắng mời thợ giỏi đúc nên cánh cửa sơn son sắt thép này.”
“Bên trong phủ, từ giường ghế bàn tủ cho đến nồi niêu chén bát, không phải hồi môn của ta, thì cũng là ta bỏ ra bạc hồi môn mà có.”
“Sao hả, ngươi cho rằng chỉ cần nhấc chân tiểu một bãi là coi như của mình rồi?”
Ta lại đưa mắt nhìn sang Lâm Hạnh Nhi, sắc mặt nàng đã trắng bệch:
“Còn ngươi, muốn đường đường chính chính bước vào đại môn Lư gia ư? Thật ngại quá, đại môn Lư gia cũng là của ta.”
Cuối cùng, chính Lư lão phu nhân đích thân lên tiếng, hạ lệnh cho hạ nhân chuẩn bị một chiếc kiệu nhỏ, từ cửa sau rước nàng vào phủ, làm thiếp.
Lư lão phu nhân dịu giọng khuyên nhủ ta:
“Hạnh Nhi đã cứu mạng Đình nhi, nay lại mang cốt nhục của Đình nhi trong người.”
“Dẫu sao cũng là huyết mạch nhà họ Lư, chẳng thể để đứa nhỏ sinh ra mà không danh không phận.”
Rồi bà ta đổi giọng, ánh mắt mang theo trách móc:
“Cũng tại con cả thôi, thành thân đã một năm, mà bụng vẫn không chút động tĩnh.”
Ta khẽ run rẩy, đưa tay đặt lên bụng, giọng nghẹn lại:
“Khi nhận được tin phu quân trúng độc tiễn, sinh tử chưa rõ, ta quá đỗi kinh hoàng, cho nên…”
“Liên tiếp ăn ba cái móng giò nướng để trấn tĩnh, lại dùng bánh táo chua cho đỡ ngấy, canh lê giải khát, thịt bò luộc giải thèm.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/truyen-ky-dai-chuong-quay/chuong-1.html.]
“Bụng cứ thế mà… căng tròn.”
Ta nhẹ nhàng vuốt bụng, cười thê lương, loạng choạng rời đi.
Chỉ để lại Lư lão phu nhân đứng c.h.ế.t trân tại chỗ.
Đêm xuống, ta cuộn mình trong chăn, vừa nhấm nháp chân gà cay thơm nức, vừa vui vẻ xem thoại bản.
Ánh nến sáng rỡ bỗng bị người chắn mất.
Lư Đình đứng bên giường:
“Kim Tương Ngọc, mẫu thân đã nói với ta cả rồi.”
“Dù sao, Lư gia cũng phải có một đứa con thừa tự.”
Vừa nói, hắn vừa cúi người, bàn tay nóng rực vòng qua ôm lấy thắt lưng ta.
Ta buồn nôn đến cực điểm, vung chân đá một cú thật mạnh, lại tiện tay nhấc gối ngọc bên cạnh ném thẳng vào mặt hắn.
Bốp!
Lư Đình ngã ngồi xuống đất, mũi chảy máu, mắt hoa đầu choáng.
Hắn nghiến răng giận dữ nhìn ta:
“Kim Tương Ngọc! Nàng dám ra tay đánh cả phu quân mình sao?!”
Ta từ từ ngẩng mặt lên, sắc mặt hắn lập tức đông cứng.
Chỉ thấy đôi mắt ta đẫm lệ, chóp mũi đỏ ửng, khuôn mặt chan chứa nước mắt.
Là ta khi bị chân gà cay làm cho xót mắt.
Ta khịt mũi, nghẹn ngào nói:
“Giờ mới nhớ đến ta, chẳng phải đã muộn rồi sao?”
“Lúc ngươi cùng Lâm di nương kia, chàng chàng thiếp thiếp, tình thâm ý nồng, ngươi có từng nhớ đến người thê tử này chăng?
“Ba trăm lẻ mấy đêm dài, ta đơn độc một mình, lạnh lẽo trong khuê phòng.”
“Người thân duy nhất của ta, là ánh trăng băng giá nơi đầu giường, và một trăm hai mươi rương hồi môn, sắp mốc meo trong tịch mịch.”
Lư Đình quay đầu rời khỏi, lại chui vào chăn cùng Lâm Hạnh Nhi.
Sáng hôm sau, Lâm Hạnh Nhi lắc lư bước đến trước mặt ta, vênh váo khoe khoang:
“Có người ấy à, dù được lão phu nhân làm chủ thay, cũng chẳng giữ nổi tướng công ở lại một đêm đâu.”
Nàng lại liếc ta từ trên xuống dưới, giọng điệu đầy ẩn ý:
“Tỷ tỷ hôm nay ăn vận diễm lệ như thế, e là cũng uổng công vô ích, trong mắt tướng công chẳng có chỗ cho người đâu.”
Nghe thế, ta cúi đầu nhìn lại bản thân một lượt.
Diễm lệ ư?
Cũng đâu đến nỗi.
Chỉ là váy lụa Thục tầm thường nhất trong tiệm may nhà ta, thắt lưng ngọc, giày thêu bình thường.
Trâm ngọc, vòng cổ châu trai, hoa tai vàng ròng đều là đồ phổ thông trong tiệm trang sức nhà ta.
Son phấn, hương cao, hương phẩm, phấn nước cũng đều là hàng dùng thử ở tiệm hương phẩm nhà ta.
Ta vô thức liếc sang Lâm Hạnh Nhi.
Áo váy hồng nhạt sờn mép, kiểu dáng quê mùa, chỉ cài mỗi chiếc trâm bạc thô mộc chẳng ra hình thù gì.
Ngoài ra… chẳng còn thứ gì.
Bị ánh mắt ta chăm chú nhìn, khiến Lâm Hạnh Nhi giẫm chân tức tối:
“Ngươi chẳng qua là có vài đồng bạc thối tha, nhưng lại mất đi lòng người bên gối. Chỉ mang cái danh chính thất kìa thì có ích gì?”