Trường Môn Hảo Tế Yêu - Chương 790

Cập nhật lúc: 2025-12-26 01:57:21
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hai là vì A mẫu của nàng.

Tuy khi A mẫu mất, nàng còn nhỏ tuổi, nhưng chuyện Phùng Kính Đình và Trần thị tư thông A mẫu bi thương mà c.h.ế.t, Phùng Vận vẫn còn nhớ rõ…

Hơn nữa, cái c.h.ế.t t.h.ả.m của A mẫu, e rằng cũng khó tránh khỏi bàn tay và miệng lưỡi của Trần phu nhân ở lưng Phùng Kính Đình cùng Phùng gia…

Dẫu , mối giao hảo giữa bà và Phùng Kính Diêu xưa nay vẫn luôn .

Sau khi trọng sinh, Phùng Vận chỉ xem như nhặt một đoạn thọ mệnh, chẳng bận tâm chuyện đời, càng còn nửa phần tình với Phùng gia.

Nàng chỉ do dự một điều, là việc đ.á.n.h Trần thị ảnh hưởng đến nàng và Trường Môn , khiến đại khó xử ; còn về những điều khác, nàng hề nghĩ tới.

“Phu nhân cho rằng, nên ?”

Đồ phu nhân tất nhiên chuyện kiếp của nàng, chỉ xét theo hành vi đời , thì bà cho rằng Phùng Vận nên như thế.

“Cũng chẳng nên đ.á.n.h, chỉ là đ.á.n.h bà , với A Vận mà , nhiều lắm cũng chỉ là hả một giận, để kẻ khác nắm nhược điểm, khiến buông lời ác ý, đáng.”

Phùng Vận mỉm : “Cùng lắm cũng chỉ lòng độc ác, trái luân thường đạo lý. Không , dù , cũng sẽ . Đã , đ.á.n.h , còn thấy khoái trá.”

Đồ phu nhân trầm ngâm một lát: “A Vận, vì ngươi hận kế mẫu đến ? Đến mức tiếc danh tiếng để trừng phạt?”

Hai ngày nay, Phùng Vận những lời như thế quá nhiều. Nàng từng giải thích với ai, nhưng , với Đồ phu nhân, nàng .

“Phu nhân cứ xem trận đòn A mẫu khuất mà đ.á.n.h .”

Đồ phu nhân sững .

Đồ Bá Thiên chỉ một thê t.ử, thê t.ử của ông từng trải qua chuyện trượng phu lòng, cũng chẳng tranh sủng với tiểu th.i.ế.p, nhưng sống nửa đời , những chuyện thấy, chứng kiến thì ít.

Bà khẽ thở dài: “Nếu , cũng là lẽ thường thôi. Thay mẫu thần báo thù, là chuyện thiên kinh địa nghĩa, chẳng cần bận tâm bà là ai.”

Phùng Vận khẽ : “Phu nhân thật thấu hiểu.”

Đồ phu nhân cúi đầu, đôi tay trắng muốt của nàng, nhịn nắm lấy, thiết :

“Nghe lão Tòng , những gì A Vận học , đều là do mẫu truyền dạy. Mẫu của A Vận, từng mang theo năm nghìn quyển sách của hồi môn, thật chăng?”

Phùng Vận thấy trong mắt bà ánh lên vẻ hiếu kỳ, khẽ mỉm .

“Nếu phu nhân chê, mời đến thư trai của xem qua một lượt.”

Đồ phu nhân mừng rỡ vô cùng: “Thế thì dày mặt mà mở rộng tầm mắt nhé?”

Hai , như tri kỷ vong niên, cùng sánh vai bước đến thư trai.

Ở Đồ gia ổ bảo, Đồ phu nhân trượng phu cưng chiều, thuộc hạ kính trọng, nhưng bà chẳng loại chỉ dựa nhan sắc mà sống.

Thao Dang

Bà cực kỳ ham học, trong Ổ bảo nhiều thiết kế thời đại, đều là do bà nghĩ .

Nhiều việc, Đồ Bá Thiện ở phía , còn Đồ phu nhân ở phía . Người ngoài chỉ khen Đồ Bá Thiện lợi hại, Đồ phu nhân mới là nữ t.ử tài hoa kín tiếng.

So thì Đồ Bá Thiện quả là thô mà chân thành.

Còn việc Phùng Vận rõ những điều , là vì nàng vốn giao hảo lâu năm với Đồ gia ổ bảo và Tòng Văn Điền, từng ở đó tạm trú cả ở kiếp lẫn kiếp .

Nàng đoán Đồ phu nhân hẳn sẽ hứng thú với thư trai của , nên mới nhiệt tình mời, nhưng ngờ rằng, phu nhân đến khắc, gương mặt trắng mịn dần dần đỏ lên, càng lúc càng đỏ, hưng phấn thấy rõ…

Phùng Vận nghi hoặc: “Phu nhân thế?”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/truong-mon-hao-te-yeu/chuong-790.html.]

437- Chuyện cũ của A mẫu.

Trong thư trai, địa long đang cháy, ấm áp vô cùng.

Phùng Vận xong quan tâm hỏi: “Phu nhân thấy nóng ?”

Đồ phu nhân tay trái cầm một quyển Nông sự yếu thuật, tay cầm Tinh luyện kỷ yếu, kích động đến nỗi đôi tay run run.

“Những thứ đều là do mẫu của A Vận để ?”

Phùng Vận nhận vẻ khác thường của bà, khẽ gật đầu, nghi hoặc hỏi:

“Phu nhân điều chi chỉ giáo?”

Ánh mắt Đồ phu nhân trở nên ngấn lệ, bỗng đặt sách xuống, nắm lấy tay nàng, kích động :

“Chẳng trách ngay đầu gặp, thấy hợp nhãn, chẳng trách thấy ngươi, thấy gần gũi vô cùng…”

Bà lẩm bẩm, như cảm thấy thế vẫn đủ rõ, bỗng cửa, gọi nha hầu cận:

“Truyền cho Bảo chủ, bảo ông sai về Ổ bảo, lấy tập nhật ký quý trong thư phòng của mang đến đây. Phải nhanh lên!”

Nhật ký?

Là cái gì ?

Phùng Vận mà ngẩn .

trực giác với nàng rằng chuyện tầm thường, bèn mím môi quan sát, xen lời, cho đến khi Đồ phu nhân dặn xong, , vẫn còn kích động mà nắm tay nàng.

“A Vận, A mẫu của ngươi, e là cố nhân của .”

“Cố nhân?”

Phùng Vận nghi hoặc.

Đồ phu nhân : “Chuyện nhất thời khó giải thích, đợi họ mang nhật ký đến, ngươi xem qua sẽ hiểu. Nét chữ trong đó, giống hệt chữ của A mẫu ngươi.”

Những trang nhật ký bao nhiêu , khắc sâu trong tâm trí, đến nỗi nhắm mắt cũng hình dung , tuyệt đối thể nhận nhầm.

Phùng Vận thì vô cùng chấn động.

“Nếu , phu nhân sớm ? Lẽ nào phu nhân là nữ nhi của Lư Tam nương?”

Đồ phu nhân khẽ lắc đầu, sắc mặt dần trầm , ánh mắt thoáng hiện vẻ bi thương.

“Ta là Lư Tam nương.”

Phùng Vận mím môi, lặng lẽ bà.

Đồ phu nhân kéo tay nàng, cùng xuống bên cửa sổ, hiệu cho nàng.

Phùng Vận lập tức lui hết hầu, để trong phòng chỉ còn hai , Đồ phu nhân mới :

“Bởi vì từng hứa với bà , chuyện của bà tuyệt đối để ai , nên thật cẩn trọng…”

Phùng Vận : “Không . Xin phu nhân , rốt c.uộc là chuyện gì?”

Đối với chuyện cũ của mẫu , Phùng Vận dĩ nhiên hết sức tò mò, tim nàng như treo ở cổ họng, căng thẳng, chẳng chịu nổi Đồ phu nhân cứ ấp úng.

khi đến chuyện xưa, Đồ phu nhân khác hẳn thường ngày, vốn phóng khoáng, thẳng thắn, nay trở nên e dè, ngại ngùng.

“Ta và A mẫu của Vận nương quen thuở hàn vi, chính A mẫu ngươi cứu mạng …”

Loading...