Trường Môn Hảo Tế Yêu - Chương 780
Cập nhật lúc: 2025-10-18 15:46:00
Lượt xem: 10
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
Cập nhật lúc: 2025-10-18 15:46:00
Lượt xem: 10
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
Lần , phụ nổi giận đùng đùng, cùng tổ mẫu cãi một trận long trời lở đất.
Từ đó về , thể A mẫu ngày một suy yếu. Vốn mang bệnh khi sinh, thêm năm qua năm khác lo nghĩ buồn phiền, cảm xúc moi rỗng đến tận cùng, sắc mặt tiều tụy, hình dung khô quắt như cành cây úa.
Bùi Viện ít thấy A mẫu với khác:
“Có lẽ đợi c.h.ế.t , phu quân sẽ chịu nạp th.i.ế.p. Ta c.h.ế.t, mới thể cưới thê tử khác, sinh nhi tử nối dõi. Ta c.h.ế.t, Bùi gia mới nhi tử.”
Nghe mãi những lời , bà từng ngây thơ cầu khẩn ông trời, mong ban cho bà một ...
Như thế, tổ mẫu sẽ thôi thúc ép, còn A mẫu cũng sẽ bớt khổ đau.
Khi bàn đến hôn sự của bà, theo ý Bùi Xung vốn định tuyển rể về nhà, nhưng tổ mẫu kiên quyết phản đối.
Không một gia đình môn đăng hộ đối nào chịu để nhi tử rể nhà khác.
Tổ mẫu , “Tuyển rể về, ắt chọn kẻ thấp hơn một bậc; mà như thế, đức hạnh năng lực đều chẳng ai dám chắc. Thà gả cho Ngao gia quen , rõ gốc rõ rễ còn hơn.”
Phụ thương nữ nhi, đành thuận theo.
Ngay năm Bùi Viện xuất giá với Ngao Chính, chiến tranh giữa Tấn và Tề nổ , phụ bà trận.
Ông kịp về dự lễ thành của nữ nhi.
Trận chiến kéo dài dai dẳng.
Ngày ngày bà đều dò hỏi tin tức nơi tiền tuyến, quân tử vong vô , lòng lo sợ mãi yên.
Mãi đến khi Ngao Thất chào đời, phụ mới trở về, mang đầy thương tích.
Ông hai thị vệ khiêng trong cửa phủ.
Đại phu chẩn đoán, cả đời ông thể dậy nữa.
Tổ mẫu đến mù đôi mắt.
Bùi gia... kể từ đó còn nối dõi.
Bà tự trách phụ lòng liệt tổ liệt tông.
Từ lão nhân lâm bệnh, bao lâu liền hấp hối.
A mẫu cũng day dứt nguôi, bệnh tình mỗi ngày một nặng.
Toàn Bùi phủ chìm trong bầu khí u ám.
Chưa đầy nửa tháng, tổ mẫu đến hạn c.uối đời.
Lúc hấp hối, bà gần như còn , đôi môi khẽ run run, vẫn miệng lẩm bẩm gọi mãi đứa tôn tử mà bà từng thấy mặt, mang tiếc nuối theo xuống mồ.
Ngày hôm đó, phụ đẩy xe đến bên giường bệnh của A mẫu, giữa sự chứng kiến của , ông đột nhiên cúi đầu nhận .
Vừa với tổ mẫu, với mẫu .
Ông , những năm chinh chiến nơi xa, từng cùng một nữ tử nước Tề xảy một đêm mây mưa, sáng hôm ông dẫn quân rời , từ đó từng nhớ đến nữa.
Chuyến hành quân qua đất Tề, bất ngờ phát hiện nữ tử sinh cho ông một đứa nhi tử…
Hôm , tổ mẫu mỉm mà tắt thở, xem như yên lòng.
Phụ đến tàn .
Mọi đều , ông với A mẫu và với tổ mẫu.
Ai cũng nghĩ chuyện đứa con riêng chỉ là lời dối ông bịa để an ủi lão mẫu .
Nào ngờ đầy ba ngày , tín của ông quả thật đưa về một nam hài tử.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/truong-mon-hao-te-yeu/chuong-780.html.]
Nghe tin, Bùi Viện, lúc đó đang ôm đứa con đỏ hỏn Ngao Thất, liền vội vã về nhà đẻ…
Thao Dang
Đó là đầu tiên bà gặp Bùi Quyết.
Hài tử trắng, gầy, mặc một chiếc áo bông màu xanh xám, đôi mắt đen nhánh, trong ánh ẩn chứa một luồng hàn ý khó , cùng vẻ dữ dằn hiếm thấy ở tiểu hài tử.
Phụ tám tuổi, nhưng vóc dáng cao lớn, hơn biểu mười tuổi của bà nửa cái đầu.
Bà cảm thấy hiếu kỳ, ôm Ngao Thất bước đến, bảo nó gọi một tiếng “A cữu”.
“tiểu A cữu” quá đỗi trầm lặng.
Ngày đưa phủ, bà chẳng một câu nào.
Có ma ma dạy gọi “A mẫu”, cũng chỉ mím môi, im lặng .
A mẫu thì rộng lượng, cho ai trách mắng hài tử .
Bà với bà: “Hài tử là con của khác, nên tước danh phận của sinh mẫu nó.”
Về thế mẫu , Bùi Viện từng gặp, phụ cũng bao giờ nhắc tới.
Phụ đặt cho một cái tên đơn giản — Quyết — và hạ lệnh nghiêm cấm bất kỳ ai nhắc đến chuyện sinh của ; với bên ngoài chỉ rằng là nhi tử của ông và A mẫu, chỉ vì bát tự tương khắc nên gửi nuôi ở ngoài phủ đến năm chín tuổi mới thể đón về, bằng khó bề nuôi lớn.
Phụ giữ trọn thể diện cho mẫu , cũng nhờ đó giải thích vì bao năm ông nạp th.i.ế.p, sinh thêm con.
A mẫu cũng thuận theo, đối xử với hài tử như sinh, chăm lo từng chút, lo sợ hễ sơ sẩy sẽ để dèm pha.
Dần dần, chẳng ai nhắc đến chuyện cũ nữa.
dù một mái nhà mới, đứa từng .
Cho đến tận bây giờ, vẫn .
Ban đầu Bùi Viện nghĩ, lẽ nhớ mẫu, nên thích .
Sau hiểu , lẽ sinh vốn là .
bà từng thấy .
Trong tang lễ của A mẫu.
Không ai bảo, tự quỳ xuống, gọi một tiếng “nương”, nước mắt lặng lẽ rơi.
Hôm , phụ cũng , ôm lấy , nghẹn ngào với linh cữu A mẫu:
“Tố Tố, nàng thấy ? Nhi tử gọi nàng .”
Điều khiến A mẫu mang theo tiếc nuối rời cõi đời, chính là từng sinh cho phụ một đứa nhi tử, cũng bao giờ một tiếng “nương” từ chính miệng nhi tử.
“A mẫu là , chỉ là quá sớm... Ta nhớ khi bà hấp hối, vẫn dặn chăm sóc thật cho .”
Bùi Viện đến đây, lẽ vì nhắc đến sinh mẫu mà lòng dâng chua xót, hai tay nắm c.h.ặ.t, ánh mắt bỗng phủ sương.
Phùng Vận bà nhớ vong mẫu, lặng lẽ đưa khăn tay sang.
“Người mất , A tỷ bớt thương tâm.”
Bùi Viện nhận lấy, khẽ lau khóe mắt.
Màn sương trong mắt càng đậm, lau mãi khô, bà đành buông xuôi, khẽ :
“Dù , A mẫu cả đời ngắn ngủi, nhưng trọn vẹn tình yêu và sự kính trọng của phụ . Phụ thương bà như châu như ngọc, từng chuyện ong bướm linh tinh nào…”
Chính vì , trong lòng bà luôn nghi ngờ, Bùi Quyết lẽ là hài tử mà phụ nhặt ở đó, còn chuyện phong lưu cùng nữ tử nước Tề , đều là lời bịa đặt.
Phùng Vận bà kể đến chuyện xưa , cũng khẽ cảm thán:
“Đạo trời ghét sự viên mãn, đời kỵ điều mỹ. Nhiều khi, cái gọi là hảo quá mức, chính là khuyết điểm chí mạng của định mệnh.”
Vui lòng mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo lỗi đúng sẽ được thưởng ngay 1,000 xu.
Đối với mỗi báo cáo "Truyện không chính chủ" chính xác sẽ nhận ngay 10,000 xu.