Nàng nhẹ nhàng rót đầy một chén mát, chậm rãi đặt mặt Bùi Quyết.
“Nếu trăm quan trong triều hỏi tới, thì đối phó thế nào? Việc bày đó, thể trì hoãn một hai ngày, nhưng chẳng thể cứ kéo dài mãi hồi kết, ?”
Bùi Quyết đáp: “An Độ là phủ phụ đô, ghi điều lệ, còn ly c.ung thì cần lập tức khởi công.”
Việc nên từ từ, sẽ tròn trịa hơn.
Phùng Vận tán đồng cách nghĩ , mỉm gật đầu, sang vài chuyện vụn vặt trong sinh hoạt thường ngày.
Bùi Quyết chỉ lắng , ít khi chen lời.
Một hồi lâu , mới hỏi: “Mấy hôm nay Hầu Chuẩn thế nào?”
Phùng Vận lúc mới sực nhớ, còn bẩm báo chuyện , liền bật :
“Lần Đại vương thật sự giúp một việc lớn. Đám binh sĩ huấn luyện bài bản , việc nhanh nhẹn gấp mấy dân lưu lạc gom từ bên ngoài, mệnh lệnh đưa là thi hành ngay, một bằng hai.”
Bùi Quyết hỏi: “Nàng để bọn họ đào than ?”
Phùng Vận đáp : “Không thể ?”
Thao Dang
Bùi Quyết: …
Hắn vốn tưởng Phùng Vận sẽ dùng đám để huấn luyện bộ khúc, ngờ nàng thật sự mang lao công.
Phùng Vận thấy trầm ngâm , lẽ đang cho rằng nàng “phí của trời”, bèn mỉm trấn an: “Đại vương yên tâm, tiên để họ ở mỏ việc một thời gian, nếu chỗ dùng hơn, sẽ sắp xếp .”
Bùi Quyết mặt biểu cảm, “Đã giao cho nàng, thì nàng cứ sai khiến.”
Phùng Vận , cảm thấy câu chút sai sai.
Nghe như là… đem của “tặng” cho nàng ?
rõ ràng, Hầu Chuẩn là nước Tề, từng là thổ phỉ, từng đối đầu sinh tử với quân Bắc Ung, thậm chí từng dẫn xuống núi ám sát Bùi Quyết...
Nàng chăm chú .
“Vậy , ban đầu Hầu Chuẩn định quy phục… quân Bắc Ung?”
Bùi Quyết trầm ngâm một lát lắc đầu.
Có lẽ nhận lời phần mâu thuẫn, sợ khiến Phùng Vận nghi ngờ, im lặng chốc lát, :
“Hầu Chuẩn là thể tin . Vận nương cứ yên tâm dùng.”
Phùng Vận sâu mắt , lâu mới khẽ đáp.
“Ta đoán, giữa và Hầu Chuẩn, nhất định mối quan hệ thể …”
Bùi Quyết khựng , đôi mắt nàng như soi thấu lòng .
“Vận nương…”
Phùng Vận khẽ .
Ngay khoảnh khắc đó, ý nghĩ bất chợt lướt qua đầu nàng, ngay cả chính nàng cũng cảm thấy thật hoang đường.
Bùi Quyết và Hầu Chuẩn, thì thể quan hệ gì chứ?
Nàng lắc đầu, tự bật .
“Trước từng thắc mắc, Đại vương thuyết phục Hầu Chuẩn, dựa mà chắc chắn thật lòng đầu phục, tin tưởng đến mức nỡ để dùng họ lao động. giờ thì thấy lạ nữa .”
Bùi Quyết khẽ “ừ”, điềm nhiên hỏi: “Vì ?”
Phùng Vận đáp: “Bá Nha và Tử Kỳ thể gặp , coi là tri kỷ, ngài và Hầu Chuẩn cũng thể chứ? Bá Nha Tử Kỳ của ông , ngài Hầu Chuẩn của ngài, cũng chẳng gì lạ.”
Bùi Quyết: …
Vốn đang định tìm lời để chặn mấy suy đoán kỳ quặc của Phùng Vận, kết quả nàng tự rẽ theo một hướng khác, khiến chẳng cần giải thích gì nữa.
Bữa tối hôm đó, ăn cơm kê, kèm theo vài miếng thịt dê nướng, còn một vò rượu Lăng.
Thật tương xứng với cảnh chiến loạn và nhiễu nhương khắp nơi, thời nay phương pháp nấu rượu phong phú, các loại rượu cũng nhiều kể xiết, bàn tiệc của đám thế gia quý tộc, bao giờ thiếu rượu ngon.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/truong-mon-hao-te-yeu/chuong-710.html.]
Rượu Lăng chính là một trong những loại tiếng tăm.
Bùi Quyết liếc , “Đây từ ?”
Phùng Vận đáp: “Nhậm mang tới.”
Bùi Quyết nàng qua với Nhậm Nhữ Đức, nhưng hỏi kỹ, như thể cố tình lảng tránh, chỉ “ừ” một tiếng xuống ăn cơm.
Hai đều việc riêng trong lòng, bữa cơm ăn trầm mặc.
Đèn nến sáng rực, ánh lửa lay động tường, vẽ một vầng sáng vàng ấm.
Trong khí lẫn mùi rượu, mùi cơm canh, còn hương thơm thiếu nữ…
Bùi Quyết uống nhiều vài chén, cũng ngà. Thấy Phùng Vận buông đũa chuẩn sang thư phòng, bỗng đưa tay kéo nàng .
“Vận nương…”
Phùng Vận đôi mắt khẽ ửng đỏ của , khẽ , dịu dàng nháy mắt với .
“Chút nữa nhé.”
Bùi Quyết: “Về chuyện canh nông thủy lợi, một kế. Vận nương ?”
Phùng Vận lúc mới nhận hiểu sai ý, khựng , bật khẽ.
“Nguyện tường tận.”
Bùi Quyết bình thản : “Đào kênh, dẫn nước sông Hoài Trường Hà.”
Phùng Vận gương mặt nghiêm túc, ngay thẳng của , khẽ giật .
“Đó là đại công trình. Đại vương chẳng đang chuyện lúc say đấy chứ?”
Bùi Quyết liếc nàng một cái, gì.
Phùng Vận điều chỉnh nhịp thở, đè nén khí huyết đang dâng trào trong lòng.
“Thật sự dám nghĩ.”
Trường Hà và sông Hoài là hai hệ thống sông song song, khả năng điều tiết yếu, chỗ giao thuộc địa giới hiện nay của triều đình Nghiệp Thành, mà nhánh phụ gần nhất giữa Trường Hà với sông Hoài cũng cách hơn trăm dặm…
Muốn đào một con kênh nhân tạo, thực sự là chuyện gian nan khôn lường.
Nói thật, Phùng Vận đó đúng là thấy đề cập tới phương án trong mấy c.uốn “sách nhàn”.
giờ nghĩ , vẫn cảm thấy điên rồ.
Nàng : “Đại vương cần vì th.i.ế.p mà mạo hiểm việc …”
Bùi Quyết: “Không vì nàng.”
Hắn chậm rãi dậy: “Nếu An Độ trở thành một phủ phụ đô thực sự, con kênh là điều cần thiết.”
Trong mắt Phùng Vận lướt qua một nét mừng rỡ, nhưng nhanh ảm đạm xuống.
“Xây ly c.ung còn chê là lãng phí sức dân tiền của, các đại thần trong triều và Đoan thái hậu, thể để yên chuyện đào kênh, khoét đất, tạo sông?”
~~~~~~~~~
Bùi Quyết: Những chuyện dám nghĩ còn nhiều nữa, nàng thử ?
Phùng Vận: …Tới , ai sợ ai. Chẳng chỉ là đào đất dẫn nước , đào mà…
Thuần Vu Diễm: Để đào, giỏi nhất khoản , đến tường còn đào đổ…
Ngao Thất: Ngao Tử, cắn .
Tiêu Trình: Mọi bây giờ đến cái tên cũng xứng , tác giả, ngươi suy nghĩ ?
~~~~~~~~~
391- Tình nhi nữ.
Bùi Quyết trầm mặc.
Bên ngoài ai cũng một tay che trời, nhưng chỉ hai họ rõ, đời gì nào thật sự thể che cả bầu trời?