Trường Môn Hảo Tế Yêu - Chương 700
Cập nhật lúc: 2025-07-08 16:39:35
Lượt xem: 6
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ngao Thất tiểu Hoàng đế, chần chừ một chút, nhỏ giọng hỏi: “Bệ hạ, sờ thử nó ?”
Nguyên Thượng Ất thì vốn dĩ dám sờ Ngao Tử, lúc Phùng Vận ở đó từng sờ . vẻ mặt của Ngao Thất khiến cảm thấy, vị thần tử hình như đang xem thường nhát gan.
Cậu cúi xuống, xoa xoa lên đầu Ngao Tử.
Ngao Tử nheo mắt , vẻ mặt hưởng thụ, ngoài , thật sự sẽ tưởng đây là một con mèo nhà, chứ mãnh thú.
Thế là lúc Phùng Vận bước , mắt nàng chính là cảnh “hai hai tử” tươi rói đang lăn lộn cùng Ngao Tử…
Bình thường khi ở cạnh nàng, Nguyên Thượng Ất cũng thoải mái, nhưng vẫn giữ dáng vẻ hài tử mặt lớn; còn lúc chơi với Ngao Thất, thì khác, đúng là một hài tử tìm bạn chơi, vui vẻ đến mức thể kiềm chế.
Phùng Vận : “Đến ăn cơm đây.”
Hai lúc mới trở bên bàn, xuống đối diện.
Ngao Thất chỉ tay, “Thần chỗ chứ?”
Phùng Vận sang Nguyên Thượng Ất.
Nguyên Thượng Ất tươi như hoa, “Được chứ. Ngươi và Ngao Tử là bạn của , thể cùng ăn cơm với .”
Ngao Thất toe toét, “Vậy ngày mai, thần dẫn Bệ hạ bắt cá nhé? Bắt về cho Ngao Tử ăn, nó thích lắm đó.”
Nguyên Thượng Ất ban đầu còn sững , kế đó thì mừng rỡ vô cùng, suýt nữa thì nhảy dựng lên vỗ tay.
“Được !”
Phùng Vận hết sức kinh ngạc.
Ngao Thất thật sự khiếu dỗ hải tử và thú nhỏ đấy ?
Nhân lúc hai đang ăn, Phùng Vận một bên lật sách, đợi họ ăn xong, mới dịu giọng hỏi:
“Tiểu Thất về, định ở bao lâu?”
Ánh mắt Ngao Thất tối , khẽ : “Bẩm cữu mẫu, thần nghỉ ba ngày, đó sẽ đến đại doanh.”
Phùng Vận ngạc nhiên hỏi: “Ngươi về Tây Kinh nữa ?”
Thao Dang
Ngao Thất đáp: “Tướng lĩnh đóng quân bên ngoài, quanh năm hưởng thụ trong kinh thành thì ?”
Nguyên Thượng Ất thấy câu trả lời , nghiêm túc gật đầu nhỏ.
“Ngao tướng quân, Tây Kinh vui gì , ngươi ở An Độ , ở thôn Hoa Khê .”
Mới đó mà hai thiết đến ? Nói chuyện cần kiêng nể gì nữa ?
Phùng Vận bật , sang Ngao Thất.
Ngao Thất : “Ta thì cũng ở Hoa Khê. … vi thần còn quân lệnh trong , ba ngày tới trạm ứng mậu ở Thạch Quan.”
Phùng Vận hỏi: “Thạch Quan?”
Ngao Thất nhẹ nhàng “ừ” một tiếng, mặt Phùng Vận và Nguyên Thượng Ất cũng giấu giếm gì, giọng trầm xuống: “Dạo gần đây Nghiệp Thành yên, Xích Giáp quân sắp điều đến Thạch Quan, để phòng ngừa Nghiệp Thành phản công.”
Đi về phía đông từ Thạch Quan là đến địa phận triều đình Nghiệp Thành, quân Bắc Ung sắp đặt như thế cũng chẳng gì lạ.
Điều lạ là...
Ngao Thất chẳng sắp thành ?
Phùng Vận vẫn còn nhớ, lúc ở bộ lạc Mã Hợp, đính hôn một mối.
Nàng khi nãy hỏi, chính là để chờ Ngao Thất tự .
Nếu , thì nàng quan tâm hỏi một câu.
“Ngươi Thạch Quan, việc hôn sự tính ?”
Nụ mặt Ngao Thất thu , đôi mày kiếm cụp xuống, nhàn nhạt : “Ta tuổi còn nhỏ, vội. Nam nhi nên lấy công danh lập nghiệp gốc, đợi thu phục Nghiệp Thành tính cũng muộn.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/truong-mon-hao-te-yeu/chuong-700.html.]
Thu phục Nghiệp Thành…
Ngay cả Bùi Quyết cũng cho rằng trong ba năm khó hy vọng, Ngao Thất còn chờ đến bao giờ?
Thời đại , tình thế loạn lạc, chiến sự liên miên, dân gian cưới hỏi đều vội vàng, lục lễ phần nhiều cũng chỉ còn là hình thức. Các thế gia đại tộc thì giữ lễ hơn một chút, nhưng nam tử mười sáu mười bảy tuổi thành cũng là chuyện thường thấy…
Nàng : “Vậy tân nương đợi ?”
Ngao Thất mím môi trầm ngâm chốc lát, “Chắc là đợi .”
Không gì thêm, Phùng Vận cũng tiện hỏi tiếp.
Nàng dặn nha thu dọn bát đũa, đưa Nguyên Thượng Ất về Dưỡng Tâm Trai, còn thì trở thư phòng sách.
Ngao Thất thì tìm đám Diệp Sấm chuyện trò.
Khi xưa bọn họ cùng ở trong doanh cận vệ, ai là nhi tử Ngao Chính, là ngoại sinh của Bùi Quyết, ai nấy thiết như , chuyện gì cũng chia sẻ giấu giếm.
Giờ đây, tình cảnh khác xưa nhiều.
Ngao tướng quân từ Tây Kinh trở về, Diệp Sấm mừng rỡ khôn xiết, goi bằng hữu, triệu tập đám thị vệ cũ, tụ họp uống rượu trong sân viện đầy hoa nguyệt quý.
Chiều nắng gay gắt, nhưng hoa trong sân nở rực rỡ vô cùng.
Dưới bóng cây, đám cợt xí xố, thi nhắc tới “kỳ tích” năm xưa của Ngao Thất nơi tiền tuyến, nhận lời đính hôn. Ngao Thất tỏ chẳng hứng thú, thỉnh thoảng liếc cánh cửa khép c.h.ặ.t .
Qua cánh cửa đó, chính là nơi Phùng Vận ở.
Khi xưa phụng mệnh bảo vệ, thường quanh quẩn bên cửa sổ của nàng.
Ban đầu, trong lòng còn bất phục, oán hận, nhưng về , cam tâm tình nguyện, thậm chí giành lấy phần trực ban để cận trông nom.
Phùng Vận sẽ chẳng bao giờ , bao nhiêu đêm sâu nàng ngủ yên giấc, đeo đao nơi đó, bóng nguyệt in đất, nảy bao nhiêu giấc mộng … từng giấc từng giấc tan vỡ.
“Uống , uống?”
Diệp Sấm thúc khuỷu tay một cái, liếc thấy nét ưu tư trong mắt .
“Đừng nữa.”
Mấy khác thì nháy mắt cợt, hiểu chuyện trong lòng , liền trêu ghẹo:
“Mới đến An Độ một ngày, chẳng lẽ nhớ tiểu thê tử ?”
Ngao Thất cong môi mỉm , cúi đầu uống cạn chén rượu trong tay.
Toàn vị đắng.
Tám tháng dài đằng đẵng, một mực kìm nén, kìm nén đến mức gửi thư, truyền tin...
Vậy mà thứ tình cảm , chẳng những phai nhạt theo thời gian, ngược càng vì thể , càng vì quá nhung nhớ, mà trở nên khắc cốt ghi tâm.
Diệp Sấm : “Ngươi , bao nhiêu ghen tị với ngươi đấy.”
Ngao Thất nghiêng đầu: “Ghen tị với điều gì?”
Diệp Sấm nhướn mày: “Còn ghen tị gì nữa? Ghen tị ngươi sổ danh tướng, tiền đồ rộng mở vô biên.”
Thân là con cháu thế gia, ưu đãi trời sinh, thường khó mà so . Diệp Sấm cố ý với giọng mát mẻ.
Ngao Thất cụng chén với , cụp mắt xuống.
“ ngươi , bao nhiêu phần ghen tị với ngươi.”
Được quanh quẩn bên cửa sổ nàng.
Được canh giữ suốt đêm.
Được đẩy cửa là thấy.
Được tham dự từng việc nhỏ trong đời sống của nàng…
Diệp Sấm khẽ thở dài, cúi đầu uống rượu, gì thêm.