Đối với nhóm tàn binh của thủ tướng giữ thành Vạn Ninh, nàng vốn chút thương cảm, vì thế trong lòng vô cùng mâu thuẫn, mong Bùi Quyết sớm giải quyết việc , để dân gian còn hoang mang lo sợ, bàn tán xôn xao…
Lại hy vọng những núi thể may mắn thoát c.h.ế.t, từ nay rửa tay gác kiếm, c.uộc đời.
Ngao Thất ánh sáng loé lên trong mắt nàng, liền chắp tay hành lễ.
“Thủ lĩnh thổ phỉ núi Tú Phong, Hầu Chuẩn, đồng ý buông vũ khí, quy thuận Trường Môn…”
“Cái gì?” Phùng Vận ngỡ tai nhầm.
Không quy thuận quân Bắc Ung.
Mà là quy thuận Trường Môn?
Phùng Vận chăm chú , cúi xuống thoáng qua Nguyên Thượng Ất.
“Bên ngoài nóng, nhà kỹ hơn .”
Nàng e ngại Nguyên Thượng Ất sẽ nghĩ gì, mà là lo lắng những theo bên cạnh tiểu Hoàng đế, là tâm phúc của ai, tai sẽ bàn tán thế nào.
Ngao Thất cũng ý thức vui quá nên lỡ lời, vội sửa :
“Không quy thuận, mà là đầu phục.”
Hắn liếc tiểu Hoàng đế một cái, thấy im lặng ngoan ngoãn, đôi môi khẽ mím, âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
“Tiễu phỉ nhiều ngày, đám thổ phỉ núi lợi dụng địa thế hiểm trở cố thủ, đánh càng đánh càng hung hãn. A cữu , triều đình mới lập, nên đại khai sát giới, cho nên lấy thuyết phục chính.”
Điều Phùng Vận đoán .
Bùi Quyết đích , thì hẳn để tàn sát.
Nàng hỏi: “Về thế nào?”
Sắc mặt Ngao Thất chợt lạnh, trong mắt dần hiện sát khí, vẻ nghiêm nghị , còn là dáng vẻ thiếu niên năm xưa nữa .
“Cố thủ nhiều ngày, lương thực núi cạn kiệt. Tối hôm qua, thủ lĩnh thổ phỉ c.uối cùng cũng chịu gặp A cữu đàm phán, nhưng chỉ cho phép A cữu mang theo hai thị vệ lên núi.”
Thao Dang
Phùng Vận khẽ căng : “Hắn… ?”
Ngao Thất đáp: “Đi .”
Hắn Phùng Vận chăm chú, giọng trầm xuống.
“A cữu một lên núi.”
Phùng Vận kinh ngạc .
Ánh mắt , dịu dàng, đau lòng.
Ngao Thất chậm rãi cúi đầu, tránh ánh của nàng, “Hầu Chuẩn tất nhiên chịu đầu hàng, nhưng hẳn cũng kính phục sự đơn độc dũng cảm của A cữu khi chỉ mang theo một lên núi, khó dễ, nghiêm túc xuống bàn chuyện.”
Nói tới đây, nhịn mà lén liếc Phùng Vận một cái.
“Cụ thể gì, cũng rõ. Chỉ , kết quả cùng là... Hầu Chuẩn chịu quy hàng quân Bắc Ung, nhưng nguyện ý rửa tay gác kiếm, giải tán đám thổ phỉ, đầu phục nương tử, lên núi khai thác mỏ, xuống ruộng trồng trọt.”
~~~~~~~~
Ngao Thất: Ta, Ngao Hán Tam, trở đây!
Thuần Vu Diễm đau xót rên rỉ: Người tranh ngày càng nhiều, còn hơn cả tranh nước.
Phùng Vận: Việc ngươi lo là tìm nước…
Thuần Vu Diễm: ?? Sao như ? Đến khi ăn thịt thì phần , mà lúc đánh thì lúc nào cũng đến lượt ?
~~~~~~~~
385- Từng tiếng gọi Nữ lang.
Phùng Vận vô cùng kinh ngạc, ngơ ngác gương mặt tuấn tú của Ngao Thất, hồi lâu thể hồn.
“Việc … là do Hầu Chuẩn đề ?”
Ngao Thất lắc đầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/truong-mon-hao-te-yeu/chuong-699.html.]
Sợ nàng hiểu lầm, đôi mắt đen ánh lên, vội bổ sung:
“Không rõ. Đợi A cữu trở về, cữu mẫu thể hỏi kỹ hơn. Lần công vụ trở An Độ, đặc biệt đến báo tin.”
Hắn do Bùi Quyết bảo đến .
trong mắt , rõ ràng rằng: "tiện đường" đến thăm nàng một chuyến.
Từ chia tay dịp lễ năm ngoái, hơn nửa năm trôi qua, tám tháng trời, Ngao Thất cao lớn hơn, cũng chững chạc hơn, lời còn thô lỗ bốc đồng như , dần giống với Ngao Thất ngày xưa nữa.
ánh mắt Phùng Vận, vẫn cháy bỏng, kiên định như cũ.
Phùng Vận đến mức căng lên, khẽ mỉm .
“Quên hỏi, ngươi vẫn ăn gì ?”
Ngao Thất khựng một chút, khóe môi chậm rãi nở nụ .
“Ừm, ăn canh miến của cữu mẫu nấu.”
Phùng Vận thu ánh , mỉm : “Vậy ngươi thư phòng chờ một lát, sẽ ngay thôi.”
Nói xong, nàng cúi xuống, mỉm hỏi Nguyên Thượng Ất đang im lặng:
“A Nguyên Dưỡng Tâm Trai, ở ăn canh miến?”
Câu căn bản cần lựa chọn, Nguyên Thượng Ất hề nghĩ ngợi liền đáp:
“Con ăn canh miến…”
Hài tử tuy còn bé, nhưng cũng lanh lợi, gần như ngay lập tức nhớ phía còn một đám thị vệ theo hầu, liền khẽ hắng giọng, ưỡn thẳng lồng n.g.ự.c nhỏ, cất giọng rõ ràng:
“Trẫm chuyện nghị bàn với Ngao tướng quân, thư phòng kỹ.”
Ngao Thất dáng vẻ nghiêm nghị của tiểu Hoàng đế, khẽ há miệng, chắp tay đáp lời:
“Thần lĩnh chỉ.”
Nguyên Thượng Ất phía .
Ngao Thất theo , đến cửa thư phòng thì đầu lạnh giọng với thị vệ:
“Chờ bên ngoài.”
Thị vệ .
Đám “đuôi” theo từ Dưỡng Tâm Trai cũng thức thời dừng …
Ngao Thất dẫn tiểu Hoàng đế bao lâu, ngoài cửa sổ chợt một bóng lướt qua, linh cảm chợt lóe, bước đến mở cửa sổ .
Hai móng vuốt to tướng nhảy vọt lên, bám c.h.ặ.t lấy khung cửa, một cái đầu lớn thò , phát tiếng phì phò.
Ngao Thất mừng rỡ như điên, ôm chầm lấy cái đầu to .
“Ngao Tử! Ngươi, đúng là ngươi .”
“…” Ngao Tử sung sướng nhảy chồm .
“Ngươi lớn thật , Ngao Tử, ngươi oai phong quá.” Ngao Thất đỡ lấy nó, nghiêng nhường chỗ, hiệu cho nó nhảy qua cửa sổ.
Lúc Ngao Tử nhảy , đụng ấm nước bàn nó đổ xuống, Ngao Thất thấy phá lên ha hả, ôm lấy ấm nước, ôm luôn cả Ngao Tử buông, hận thể lăn lộn đất với nó.
Nguyên Thượng Ất bên trừng trừng.
Vừa ở bên ngoài, Ngao tướng quân như .
Sao chớp mắt một cái biến thành khác, còn giống hài tử hơn cả một đứa hài tử sáu tuổi như ?
Nguyên Thượng Ất yên lặng một bên , đến khi Ngao Thất chơi đùa với Ngao Tử chán , mới như chợt nhớ điều gì, từ từ mặt .
“Bệ hạ… thần thất lễ .”
Người còn đang ngả nghiêng mặt đất, cũng chẳng buồn dậy.
Nguyên Thượng Ất mím môi: “Không . Ngao tướng quân cần đa lễ.”