Trường Môn Hảo Tế Yêu - Chương 698
Cập nhật lúc: 2025-07-08 16:39:31
Lượt xem: 15
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nguyên Thượng Ất gật gật cái đầu nhỏ, “Vâng.”
Sắc mặt Phù Dương Tung trầm xuống, trong lòng như d.a.o cứa, một nữa nếm trải cảm giác khinh bỉ.
Không một lời, sắc mặt hầm hầm, ánh mắt như mắt, cái mũi cũng chẳng cái mũi, ghét bỏ đến tận cùng.
Thật đáng thương, đáng thương như .
Từ nay về , ngày tháng dài đằng đẵng.
Phùng Vận giao Phù Dương Tung cho phụ trách thôn học, mang sách vở của bọn hài tử trong làng cho Nguyên Thượng Ất xem.
Bên còn đang sắp xếp thời khóa biểu, thì Dương thập trưởng hấp tấp chạy tới.
“Lý chính nương tử, Lý chính nương tử… xong .”
Nguyên Thượng Ất đang xem sách toán học của thôn học, tiếng kinh hãi ngẩng đầu lên.
Phùng Vận xoa nhẹ bờ vai nhỏ của bé, hiệu bằng ánh mắt cho Dương thập trưởng.
“Đừng vội, từ từ .”
Dương thập trưởng từng gặp tiểu Hoàng đế ở cách gần như thế, liếc mắt một cái.
Chỉ thấy hải tử mặc lụa là gấm vóc, cứ tưởng là lang quân nhà nào gửi đến học, gật gật đầu, cũng để tâm, vội vàng báo cáo với Phùng Vận:
“Nhà Lư Quý Toàn và nhà Dụ Bảo Xuyên đánh .”
Phùng Vận nhíu mày, “Sao đánh?”
Dương thập trưởng thở dài, “Tranh nước. Hai nhà ở gần , dùng chung một giếng nước, giờ vẫn yên , nhưng dạo trời hạn hán, nước giếng cũng cạn dần. Nhà gánh nhiều thì nhà đủ dùng. Rồi… từ chửi chuyển sang đánh , suýt nữa thì rút dao.”
Phùng Vận xong, hồi lâu lên tiếng.
Nhà Lư Quý Toàn, khi nạn châu chấu nàng gặp qua, là loại chỉ chiếm lợi, chịu chịu chút thiệt nào.
Còn Dụ Bảo Xuyên thì hiện đang quản sự ở mỏ thạch mặc núi Giới Khâu, là một trong năm đầu tiên trong thôn đăng ký tham gia. Bình thường Phùng Vận gì sắp đặt, nhà họ Dụ luôn là hưởng ứng đầu tiên, chỉ điều tính tình mềm yếu.
Nếu ép đến đường cùng, nhà họ Dụ tuyệt đối sẽ đánh với nhà họ Lư.
Nàng trầm ngâm một lát, với Dương thập trưởng:
“Trước tiên ngươi hãy trấn an cả hai bên, để họ bình tĩnh . Nếu thể giảng hòa thì càng . Thật sự giảng , thì đến Trường Môn tìm , để xử lý.”
Dương thập trưởng lập tức gật đầu, rối rít rời .
Nguyên Thượng Ất đặt sách xuống, “Nương tử, bọn họ vì tranh nước ?”
Những chuyện tiểu Hoàng đế , thật sự nhiều.
Phùng Vận khẽ mỉm , đang định giải thích, thì Phù Dương Tung chen lời :
“Bởi vì năm nay hạn hán, khắp nơi đều thiếu nước.”
Phùng Vận bất ngờ liếc một cái.
Không ngờ, tên công tử bột cũng quan tâm đến dân sinh?
Nguyên Thượng Ất hỏi tiếp: “Vậy bây giờ?”
Lần thì khó Phù Dương Tung .
Hắn chỉ hạn hán thiếu nước, nhưng với phận hoàng tộc, thứ đều ưu tiên, thiếu cũng chẳng thiếu đến phủ Trưởng Công chúa, nên bao giờ nghĩ đến chuyện, nếu nước thì …
“Hóa biểu ca cũng .”
Nguyên Thượng Ất liếc một cái, ngước ánh mắt trông mong về phía Phùng Vận.
“Nương tử, thiếu nước thì ?”
Phùng Vận khẽ khổ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/truong-mon-hao-te-yeu/chuong-698.html.]
Muốn tránh nạn hạn hán, hết tích lũy.
Khoan giếng, đào ao, chuẩn nhiều lương thực.
con thể đấu với trời.
Nàng : “Năm đại hạn, bách tính chỉ thể tha hương. Không nước, thì đến nơi nước để sinh sống...”
nếu gặp hạn hán diện rộng, nhiều chỉ thể c.h.ế.t đói c.h.ế.t khát ngay giữa nạn tai, đó là chuyện cách nào tránh khỏi.
Ánh mắt Nguyên Thượng Ất ánh lên một tia thất vọng nhè nhẹ.
Thì đời cũng những việc mà nương tử giải quyết ...
Phùng Vận thấy vẻ mặt của bé, trong lòng bỗng dấy lên một chút đành lòng.
Một vị tiểu Hoàng đế nhỏ tuổi như , lo nghĩ cho dân, nàng thể để thất vọng?
Thế nên nàng nghĩ một lát : “An Độ vốn là nơi dựa nước mà sống, tài nguyên nước dồi dào, khi sẽ cách khác, để suy nghĩ thêm.”
Tiểu Hoàng đế lập tức phấn khởi, nắm lấy tay nàng, hớn hở :
“Con ngay mà, nương tử nhất định sẽ cách.”
Phùng Vận âm thầm thở dài trong lòng.
Chỉ để hùng mặt hài tử, đêm nay nàng thắp đèn sách đến khuya nữa ...
Khi Phùng Vận trong thôn, nàng còn nghĩ hai nhà gây chuyện sẽ chịu yên, kiểu gì cũng đến tận trang tìm nàng, nên chuẩn tinh thần để về giải quyết mâu thuẫn.
Không ngờ, nàng thấy là thiếu niên Ngao Thất.
Một một ngựa lao nhanh tới, vó ngựa tung bụi mù trong khí khô cằn, đến tận cổng trang mới ghìm cương “hự” một tiếng dừng , lập tức nhảy xuống ngựa, sải bước về phía Phùng Vận.
Phùng Vận hết sức ngạc nhiên.
Ngựa cao lớn nổi bật đập mắt, thiếu niên tuấn tú khôi ngô lưng ngựa, như thể đạp lên ánh nắng chói chang, từ chân trời xa xôi phi thẳng về phía nàng.
Lâu ngày gặp, nàng khựng bước trong chốc lát, mới khẽ nở nụ .
“Tiểu Thất? Sao ngươi tới đây?”
Gương mặt tràn đầy vui mừng của Ngao Thất, dần thu khi thấy giọng điềm tĩnh của nàng.
Khoảnh khắc đó, trong tai như lặng , trong mắt cũng chẳng còn ai khác.
Chỉ Phùng Vận.
Cả Trường Môn, cả trời đất, trong tầm mắt , chỉ Phùng Vận mà thôi.
lúc hồn , mới thấy, trong tay Phùng Vận đang nắm là đương kim tiểu Hoàng đế.
“Thần Ngao Thất, tham kiến Bệ hạ.”
Ngao Thất chắp tay, giọng thấp xuống mấy phần.
Đến khi sang Phùng Vận, khẽ gọi một tiếng “Tham kiến cữu mẫu”, âm thanh ở c.uống họng càng thêm khàn khàn.
“Thần phụng mệnh đến đây, báo hỉ với cữu mẫu.”
“Báo hỉ?” Những ngày gần đây Phùng Vận gặp chuyện đau đầu, lấy chuyện vui?
Nàng từ tốn bước lên một bước, lặng lẽ Ngao Thất.
“Tin vui từ ?”
Ngao Thất về phía ráng chiều lưng nàng, trong mắt lóe lên ánh sáng, như soi bóng dáng xinh của nàng, trong trẻo mà rực rỡ, song giọng buộc giữ lấy sự tiết chế và tỉnh táo.
Thao Dang
“Ba ngày , thần ngang Vạn Ninh Tú Phong Sơn, theo A cữu tiễu phỉ...”
“Phỉ khấu tiêu diệt ?” Phùng Vận đợi hết, đón lời.